Lệ khí trong mắt Từ Phàn cũng không che giấu được bao nhiêu, Tống Tiểu Khải chỉ cần liếc mắt một cái ngay lập tức nhìn ra.
“Nhị thiếu gia, nếu ngài không muốn vết thương trên mặt ngày càng nghiêm trọng, ta xin khuyên ngài nên mau để ta tiêm thuốc.” Từ Phàn ngữ điệu hòa hoãn nói, chữ trong miệng lại không để đường sống cho Tống Tiểu Khải.
“Bác sĩ Từ, ta như thế nào lại cảm thấy ngươi đây là đang uy hϊếp ta…” Tống Tiểu Khải cười tủm tỉm hỏi, vừa như nghiêm túc lại vừa như vui đùa.
Từ Phàn ngẩng đầu, lần đầu tiên dùng ánh mắt để nhìn kỹ cái kẻ mà từ trước đến giờ hắn vẫn cho là không có năng lực uy hϊếp nhất Tống gia.
Trong nhận thức của Từ Phàn, nhị thiếu gia Tống gia này ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì cái gì cũng không có, mà sau khi Tống Khải bị trọng thương, thứ duy nhất gợi lên hứng thú của Từ Phàn chính là cặp mắt sinh động tràn ngập sức sồng kia.
Người ta nói ánh mắt chính là cửa sổ tâm hồn, chẳng lẽ bị thương nặng một trận có thể khiến người ta thông minh hơn? Trong lòng Từ Phàn trào phúng nghĩ, nhưng cũng không dám khinh địch, tinh tế mà cân nhắc ánh mắt của Tống Tiểu Khải một phen.
Kết quả, hắn chỉ nhìn thấy khóe môi ngập tràn ý cười khıêυ khí©h của Tống Tiểu Khải —— xem ra, đối phương cũng chỉ là vui đùa, không có nhận ra được cái gì, Từ Phàn thầm nghĩ chính mình đa tâm.
Nghĩ như vậy, ngữ khí của Từ Phàn lại càng thêm kiên định: “Nhị thiếu gia, ta tự nhiên không dám uy hϊếp ngài. Nhưng lão gia đã ra lệnh, nhất định phải tiêm thuốc cho ngài.”
“A, nếu là ‘nhất định’, sao khi nãy ngươi lại còn hỏi ta có nguyện ý hay không!” Tống Tiểu Khải đôi mắt hung ác, không tiếp tục che dấu bản tính của mình nữa, một ánh mắt như lang sói cứ như vậy mà nhìn chòng chọc Từ Phàn, khiến cho Từ Phàn sửng sốt.
Chính là hiện tại! Tống Tiểu Khải mãnh liệt đập vào chốt mở ở đầu giường, cửa phòng “rầm” một tiếng mà bung ra. Tống Tiểu Khải dùng cái đuôi hung hăng vung tới, Từ Phàn không chút nào phòng bị, lại bị Tống Tiểu Khải đánh lén, một thân chật vật mà ngã xuống cạnh hòm thiết bị y tế.
Tống Tiểu Khải nhanh chóng nhảy lên xe đi bộ, đang chuẩn bị thoát thân, lại phát hiện Tần Hiên một thân quân phục thẳng thớm đang đứng ngay trước cửa, vẫn đang duy trì tư thế chuẩn bị bấm chuông.
Cùng tầm mắt của Tống Tiểu Khải đối diện, Tần Hiên đi nhanh đến, lạnh lùng nhìn lướt qua Từ Phàn, một cước dẫm nát cổ chân từ Phàn —— chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, đó là tiếng xương cốt gãy vụn.
“Này, ngươi…” Tống Tiểu Khải đang nghĩ hỏi Tần Hiên đã muộn như vậy còn chạy tới trước cửa phòng mình làm gì, liền cảm thấy thân thể của mình nhoáng lên một cái, bị Tần Hiên nhấc bổng bế lên!
“Đệt! Tử diện than, ngươi làm gì? !”
Tống Tiểu Khải đem ánh mắt trừng lớn viên viên, thậm chí đem cả biệt danh mình hay lén gọi Tần Hiên trong lòng gọi ra ngoài.
“Nơi này không an toàn, đi đến chỗ của ta.”
“Má nó! Kia cũng không cần ngươi ôm ta đi! Ta có xe đi bộ, xe đi bộ!”
Tần Hiên thản nhiên mà liếc nhìn xe đi bộ một cái, nâng lên giày quân đội…”Răng rắc”, xe đi bộ cũng hỏng rồi, bộ phận gãy ra lung lay rung động.
Tống Tiểu Khải: … Tử diện than bị động kinh đúng không? Đúng không, đúng không!
————————————-
Tần Hiên một đường trầm mặc ôm Tống Tiểu Khải về phòng mình, sau đó tùy tay ném đi —— thật sự rất “Tùy tay”, phi thường rõ ràng, không chút do dự —— Tống Tiểu Khải liền rắn rắn chắc chắc mà đập lên trên giường lớn.
Cứ vũ phu đi =))) sau này cưng người ta không hết
Đệt! Nếu không này cái giường này rất mềm, mông ta có phải đã nở hoa rồi không! Tống Tiểu Khải cắn răng trừng Tần Hiên, vừa vuốt mông “cá” của mình vừa phun tào trong đầu.
Tần Hiên không để ý đến tầm mắt căm giận của Tống Tiểu Khải, lấy ra một bộ quần áo ngủ, lập tức đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, cũng ngăn cách ánh mắt trừng trừng của Tống Tiểu Khải.
Người này… Rốt cuộc đem mình khiêng trở về làm gì ? Tống Tiểu Khải vẻ mặt khó hiểu mà thầm nghĩ.
Bên kia, Tần Hiên sau khi vào nhà tắm, cởϊ qυầи áo, mở vòi hoa sen.
Đã là cuối mùa thu, nước lạnh không trải qua quá trình đun nóng dội thẳng lên người khiến đầu óc có chút nóng lên của Tần Hiên nhanh chóng thanh tỉnh.
Y rất ít khi mất khống chế, chỉ trừ khi gặp được một người, Tống Tiểu Khải. Có lẽ, hiện tại lại nhiều thêm một, Tống Khải.
Chính là, Tần Hiên không rõ, y rõ ràng đã làm tốt, đem Tống Tiểu Khải cùng Tống Khải phân biệt rõ ràng, vì cái gì vẫn sẽ nhìn thấy được bóng dáng Tống Tiểu Khải trên người Tống Khải?
Xế chiều hôm nay như vậy, hôm nay buổi tối cũng vẫn như vậy.
Trước đó không lâu, “Tống Khải” làm động tác tay cho y, chúc y “Có một buổi tối sung sướиɠ”. Một khắc kia, Tần Hiên sinh khí, loại tức giận này rất khó hiểu, rồi lại cứ thế mà rõ ràng.
Y chỉ muốn kéo “Tống Khải” ra, đánh mông hắn một trận, hỏi hắn rốt cuộc cái “buổi tối sung sướиɠ” kia là ý gì..
Suy nghĩ này càng nghĩ càng bám sâu vào lí trí, cuối cùng, Tần Hiên thuận miệng đuổi đi Tống Trác Diễn đang đứng đối diện tỏ vẻ ngượng ngùng, thần sai quỷ khiến đi đến phòng “Tống Khải”.
Nhưng mà, không đợi Tần Hiên ấn chuông cửa, cửa phòng Tống Tiểu Khải liền được mở ra, mà bên trong cảnh tượng bên trong khiến Tần Hiên tức giận tới cực điểm——
Y nhìn thấy cái gì? ! Bác sĩ riêng của Tống gia kia tại sao nửa đêm lại ở trong phòng Tống Tiểu Khải? ! Mà Tống Tiểu Khải vì sao còn để lộ cái đuôi trêu chọc đối phương? !
Ở thời đại này, nhân ngư để lộ đuôi trước mặt người khác là hành vi tế nhị, xem như lời mời cùng ám chỉ, nhưng thực rõ ràng, Tống Tiểu Khải thường xuyên quên mất chuyện này, dù sao hắn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tắm rửa cùng các chiến hữu lúc trước, cái gì người khác có hắn cũng có, cần gì phải che che đậy đậy ?
Vì thế, Tần Hiên đang trong con tức giận trực tiếp bỏ qua bộ dạng chật vật của Từ Phàn, xem nhẹ đống dụng cụ khám bệnh rơi dưới đất, trực tiếp lấy cớ “xúc” Tống Tiểu Khải về phòng mình, đương nhiên, trước khi rời đi, cũng không quên đem hai chân của tên “đăng đồ tử” kia phế đi.
Kỳ thật, Tần Hiên càng muốn phế chỗ khác, nhưng có bệnh sạch sẽ nên y không muốn động vào nơi đó, cuối cùng vẫn là phế cổ chân của Từ Phàn.
Từ Phàn đến giờ vẫn đang đau đớn nằm cuộn trên sàn nhà nếu biết có lẽ sẽ “Cảm kích” Tần Hiên “Dưới chân lưu tình” .
———————————————–
Tống Tiểu Khải ở trên giường không được tự nhiên mấy phút đồng hồ sau đó cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhìn quần áo trong tủ của Tần Hiên được sắp xếp gọn gàng, Tống Tiểu Khải nghĩ tới một việc —— hắn hôm nay, thật sự là thế đơn lực mỏng. Hắn đã sớm nhìn thấu Từ Phàn không thích hợp, hiện giờ xé rách da mặt, cũng không biết Từ Phàn sẽ làm ra chuyện gì để trả thù.
Huống chi, kẻ hủy dung “Tống Khải” vẫn chưa tìm dược, mà đám anh em và mẹ kế ở Tống gia cũng không phải người lương thiện gì, nếu hắn vẫn tiếp tục một mình chiến đấu với tất cả, nói không chừng không sống được đến ngày hắn vào quân đội làn thứ hai.
Nếu hắn đoán không sai, thuốc hôm nay nhất định có vấn đề, nếu thật sự là thuốc phá hủy tinh thần lực, liền càng thêm bi kịch .
Hắn sẽ triệt để mà trở thành một phế nhân!
Tống Tiểu Khải ánh mắt chợt sáng chợt tối, sau đó vẫn luôn tự hỏi, hắn rốt cục vẫn hạ quyết tâm.
Hắn muốn đàm phán với Tần Hiên, dùng hiểu biết của hắn về Tống gia cùng một vài tư liệu của Từ Phàn để đổi lấy sự bảo hộ của y.
Giống như Tần Hiên hiểu rõ về Tống Tiểu Khải, kỳ thật, Tống Tiểu Khải cũng biết không ít về Tần Hiên —— chỉ cần là chuyện Tần Hiên đã đồng ý, y nhất định sẽ làm được. Loại hứa hẹn này được coi trọng và đảm bảo như chính con người của Tần Hiên không bao giờ cho phép có sai lầm, mang theo kiêu ngạo cũng với khí chất của quân nhân, vĩnh viễn không thay đối.
Bởi vậy, cùng Tần Hiên hợp tác, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất của Tống Tiểu Khải.