Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Vợ Sắp Cưới Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Tiểu Khải mới nãy còn chìm sâu trong suy nghĩ của mình, hiện tại gặp Tần Hiên như vậy, trong nhất thời phản ứng không kịp, ngốc ra tại chỗ.

Hắn biết người đối diện này đang an ủi mình;

Hắn biết người an ủi mình bị mặt liệt;

Nhưng cái tên mặt liệt kia…

Tha thứ cho Tống Tiểu Khải, não của hắn bây giờ không đủ dung lượng để chú ý đến vấn đề “đối thủ một mất một còn kia nữa”.

Vì thế, người khác nhìn vào, Tống Tiểu Khải chính là bộ dáng động vật nhỏ mất phương hướng (nhầm to), dùng đôi mắt to ướt sũng (nhầm to), ngơ ngác mà nhìn Tần Hiên, bộ dạng vô cùng cảm động (vẫn là nhầm to)…

Cái loại ngơ ngác này của Tống Tiểu Khải lấy lòng Tần Hiên tốt lắm, y nhếch khóe môi một cái (vô cùng khó thấy), lại nghe thấy âm thanh hút khí lạnh của tam hoàng tử:”Tê —— ”

Tần Hiên lạnh lùng nhìn lướt qua, tam hoàng tử lập tức im lặng, đồng thời, che kín ánh mắt, xuyên qua các kẽ ngón tay mà nhìn trộm Tần Hiên cùng Tống Tiểu Khải, tự bổ não hình ảnh tim hồng bay bay.

Chính là… Anh họ như vậy, khẩu vị cũng nặng quá đi? ! Tiêu Lĩnh liếc trộm vết sẹo trên mặt Tống Tiểu Khải, phun tào nghĩ.

Thanh âm hít khí của Tiêu Lĩnh cũng chặt đứt mạch suy nghĩ của Tống Tiểu Khải, hắn liên lùi hai bước, trừng Tần Hiên, lắp bắp mà nói: “Ngươi… Ngươi… Ngươi…”

Tần Hiên nhướng nhướng mày, chỉ là an ủi một chút thôi mà, cần phải phản ứng lớn vậy hả?

Nếu Tiêu Lĩnh cùng Tống Tiểu Khải nghe được tiếng lòng của Tần Hiên, sẽ gật đầu nói rằng: nhất định phải phản ứng lớn như vậy! Cái loại ân điển “an ủi” này, xuất hiện trên người khác thì bình thường, nhưng xuất hiện trên người Tần Hiên thì… Thực sự là nổi da gà đó (gào thét -ing)!

Tống Tiểu Khải dừng lại, nheo nheo hai mắt, lại lần thứ hai đến trước mặt Tần Hiên, mắt không chớp mà nhìn chằn chằm y. Tần Hiên cảm nhận được khí tức trên người “Tống Khải”, không khỏi ngừng lại hô hấp, y còn thấy rõ hàng lông mi cong vứt phủ lên đôi mắt linh hoạt của ai đó.

Cùng “Tống Tiểu Khải” giống nhau như đúc… Tần Hiên giật mình mà nghĩ.

Tống Tiểu Khải vươn tay, đặt lên mặt Tần Hiên… Tiêu Lĩnh há to miệng…

Tống Tiểu Khải câu môi mỉm cười, đột nhiên hung hăng nhéo mạnh!

“Tê ——” Tiêu Lĩnh lần thứ hai đảo hít một hơi khí lạnh, lần này, là vì hành vi không sợ chết của Tống Tiểu Khải.

Quả nhiên, sắc mặt của Tần Hiên đã đen thui.

Tống Tiểu Khải vỗ vỗ bả vai Tần Hiên, “Lời nói thấm thía” mà cảm khái: “Thì ra là hàng thật, ta nói, nằm mơ cũng không nên mơ thấy ngươi đang an ủi ta… Vẫn là những cô em chân dài phù hợp với ta hơn…”

Tiêu Lĩnh: … Nếu hoài nghi là đang nằm mơ, không phải hắn mới là người nên như vậy sao?

Cuối cùng Tần Hiên đen mặt rời đi, nhưng trước khi rời đi, y ý tứ không rõ mà nhìn Tống Tiểu Khải một chút, bên trong hàm chứa ý tứ phức tạp mà Tống Tiểu Khải xem không hiểu, mà hắn cũng không có ý định tìm hiểu.

Tống Tiểu Khải nhìn thân ảnh hai người kia dần khuất bóng tại khúc ngoặt hành lang: “Nói không cảm động thì đúng là giả , không nghĩ tới tử diện than cũng có lúc cẩn thận như vậy ~ chỉ sợ quan hệ trong cuộc sống của chúng ta cũng chỉ là an ủi đơn giản như vậy mà thôi ~ tuy rằng ta cũng không biết hắn an ủi ta cái gì…”

(Ý em ý là hai người vốn không thân thiết, anh an ủi có lẽ là vì thấy ẻm tâm trạng, nói vài câu mà thôi)

Tống Tiểu Khải ánh mắt lóe lóe, đè xuống suy nghĩ trong lòng, lập tức nhún nhún vai, duỗi duỗi thắt lưng lười biếng nói: “Ai nha, thật mệt, thật mệt, ta muốn tắm bồn tắm lớn thật thoải mái!”

Giờ khắc này, ngay cả chính bản thân Tống Tiểu Khải cũng không xuất hiện, ấn tượng của hắn đối với Tần Hiên đang dần chuyển biến.

—————————————–

Ban đêm, sau khi Tống Tiểu Khải tắm xong, đi tới bên cửa sổ, hướng ánh đèn nhìn vào sâu trong bóng đêm.

Nếu có người nhìn thấy Tống Tiểu Khải lúc này, nhất định sẽ phát hiện ý cười của hắn khác xa với nụ cười hàng ngày, thiếu đi mấy phần vui vẻ, thêm một phần trầm tĩnh, còn mang theo một tia hoài niệm.

Hắn hoài niệm những chiến hữu trước kia.

Có lẽ là tại hôm nay lúc tới gần Tần Hiên, khí chất quân nhân của y khiến hắn nhỡ lại những kí ức trước kia, tối nay, Tống Tiểu Khải phá lệ mà tưởng nhớ lại đồng đội cùng vài chiến hữu thân thiết ngày xưa.

Hắn thích không khí trong quân đội —— trên chiến trường, bọn họ có thể phóng tâm mà đem phía sau lưng mình giao cho người còn lại; sau chiến trường, bọn họ chẳng sợ có mâu thuẫn, bọn họ có thể dùng tay không đánh nhau thành đầu heo, rồi lại tiếp tục kề vai nhau mà thoải mái cười to… Đơn giản là, bọn họ có dã tâm của mình, lại càng có cộng đồng tín ngưỡng, loại này tín ngưỡng này bám rễ sâu trong lòng, không thể phai mờ.

Cũng không biết sau khi mình chết đi, mấy gia hỏa kia có cho mình vài giọt “nước mắt cá sấu không”, Tống Tiểu Khải cười khẽ.

Hắn nhìn thoáng qua thiết bị liên lạc trên giường, mặt trên có tin tức hôm nay của học viện, tin tức viết, kỳ thi cuối kỳ sẽ tiến hành theo hình thức thi đấu, những người xếp cuối cùng sẽ bị lưu ban, mà những người có kết quả tốt sẽ được phần thưởng.

Nhìn danh sách phần thưởng phong phú, Tống Tiểu Khải tươi cười kiên định đứng lên —— hắn nhất định phải giành được phần thưởng! Chỉ cần có phần thưởng này, hắn có thể thông qua một lần giải phẫu, triệt để mà thoát khỏi thân phận nhân ngư.

Sau khi đã hạ quyết tâm, Tống Tiểu Khải tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện một chuyện thú vị.

Hắn nhìn thấy Tống Trác Diễn cầm một món quà tự tay làm, vẻ mặt ngượng ngùng mà đứng ở trước mặt Tần Hiên, mà Tần Hiên đưa lưng về phía Tống Tiểu Khải, khiến Tống Tiểu Khải thấy không rõ ánh mắt của hắn.

Ha ~ hoa tiền nguyệt hạ, xem ra tần đại tướng quân thật là có “Diễm phúc” ~ Tống Tiểu Khải ở trong lòng phun tào nói, đang muốn thu hồi ánh mắt, Tần Hiên dường như có cảm giác mà quay đầu lại, thẳng tắp mà cùng tầm mắt của Tống Tiểu Khải đối diện.

Tống Tiểu Khải lộ ra tươi cười ái muội, nhướng nhướng mày, làm cái ám hiệu “Chúc có một đêm vui vẻ”, “Săn sóc” mà kéo lại màn cửa.

Nhìn tấm mành cửa tối om, Tần Hiên mím môi thành một đường thẳng tắp.

————————————

Kéo màn xong Tống Tiểu Khải trừng mắt nhìn tấm màn một chút, làm một động tác khinh bỉ, trào phúng nói: “cái đồ mặt liệt, cùng trước kia vẫn là một dạng, chuyên môn thích hắc liên hoa, đầu tiên là Du Sở, tiếp theo là Tống Trác Diễn, cũng không sợ một ngày kia bị hắc liên hoa đông hóa ~ hừ hừ ~ ”

Nói xong, Tống Tiểu Khải điều khiển xe đi bộ vào phòng tắm, chuẩn bị đánh răng rửa mặt đi ngủ sớm một chút.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, thiết bị nhận dạng ngoài cửa truyền đến tiếng của bác sĩ Tống gia, Từ Phàn.

“Nhị thiếu gia, xin lỗi trễ như vậy quấy rầy ngài. Ta theo yêu cầu của ông chủ tới kiểm tra thân thể cho ngài.”

“Ngươi cũng biết muộn sao?” Tống Tiểu Khải thực không cho người mặt mũi mà nói, “Vậy ngươi ngày mai lại đến.”

“Cái khác cùng ngài không có quan hệ, nhưng trong cơ thể ngài vẫn lưu lại độc tố, hôm nay mệt nhọc, không biết có bị tái phát không, ta xem trước cũng kịp thời ngăn chặn.”

Vậy lúc trời còn sáng, mặt trời chưa khuất núi sao không thấy ngươi tới? Tống Tiểu Khải ở trong nội tâm xem thường một câu, ngay cả lấy cớ cũng không biết cách lấy cớ đáng tin một chút! Nghĩ như vậy, Tống Tiểu Khải tiếp tục từ chối: “Ta không cảm thấy khó chịu, không cần khám.”

“Nhị thiếu gia, chờ đến khi ngài cảm thấy khó chịu thì đã muộn… Huống chi, đây là lão gia phân phó, xin đừng làm khó ta.”

Tống Tiểu Khải không để ý tới hắn, nhào lên trên giường, đi ngủ.

Nhưng mà, Từ Phàn hiển nhiên không tính toán như vậy buông tha hắn, bắt đầu không thuận không theo mà ấn chuông cửa, ấn một lần liền nói một lần: “Nhị thiếu gia, xin đừng làm khó ta.”

(#‵′) đệt! Còn đã xong chưa đâu! Tống Tiểu Khải nổi giận, mãnh liệt chạy ra cửa, quát: “Vào đi!”

Từ Phàn cầm một cái thùng đυ.ng dụng cụ khá chữa bệnh đến, ánh mắt trắng trợn mà nhìn Tống Tiểu Khải đang ngồi trên giường, Từ Phàn ánh mắt lóe lóe, thầm nghĩ, ánh mắt này thật xinh đẹp.

Không biết khi bị lăng – ngược, ánh mắt này sẽ toát ra thần thái như thế nào… Nhất định càng đẹp…

Từ Phàn trong lòng lần thứ hai dâng lên vặn vẹo dục – vọng, loại dục – vọng này khiến ánh mắt hắn tràn đầy tối tăm nham hiểm.

Tống Tiểu Khải cảnh giác mà tim đập nhanh hơn, mà trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, tiếp tục duy trì vẻ tức giận ban nãy.

Đó cũng là nguyên nhân hắn luôn tránh tiếp xúc với Từ Phàn, Từ Phàn tựa như mọt con rắn độc, tùy thời trốn trong bóng tối rồi bất ngờ lao ra cắn người, so với người trong Tống gia lại càng nguy hiểm hơn.

Tống Tiểu Khải không rõ vì cái gì người như Từ Phàn lại chấp nhận làm bác sĩ riêng cho Tống gia, nhưng hắn cũng hiểu được, mục đích của người này không đơn giản, ít ra không phải là hành nghề y cứu người.

Trước khi thực lực mạnh lên, Tống Tiểu Khải hiểu rằng hắn không được liều lĩnh —— hắn tuy rằng vô tư tới vô tâm, nhưng không đại biểu hắn là kẻ mãng phu không có đầu óc, cá tính cùng đầu óc cũng không thể nói nhập làm một.

Cho nên, thẳng đến hiện tại, Từ Phàn cũng không phát hiện Tống Tiểu Khải đang hoài nghi cùng cảnh giác đề phòng mình.

Từ Phàn lấy ra một đống dụng cụ chữa bệnh, qua loa giúp Tống Tiểu Khải kiểm tra, giống như thật sự đang chẩn đoán bệnh.

Tống Tiểu Khải rũ mi mắt, kì thực là đang dùng tinh thần lực theo dõi hành động của Từ Phàn.

Tống Tiểu Khải tính toán, một khi Từ Phàn có cái gì không thích hợp, hắn liền lập tức công kích thức hải của đối phương, cứ việc không rõ lắm tinh thần lực của Từ Phàn đã đạt đến cấp độ nào, nhưng hắn lạc quan tin rằng dưới mọi tình huống, hắn vẫn có thể tranh thủ vài phút đồng hồ chạy trốn.

Nhưng sau khi Từ Phàn đã kiểm tra xong thân thể cho hắn, cũng không có xuất hiện qua tình huống gì ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ là hắn thật sự chính là đến khá bệnh ? Tống Tiểu Khải hồ nghi mà thầm nghĩ.

Đúng lúc này, Từ Phàn lại lấy vài thứ ra từ trong hòm thuốc, là một kim tiêm.

“Nhị thiếu gia, ta đã giúp ngài kiểm tra toàn diện một lần. Độc trong cơ thể ngài vẫn chưa tái phát, nhưng tích tụ trong gan, đó cũng là nguyên nhân khiến vết thương của ngài chưa khép lại… Thuốc trong kim tiêm này là sản phẩm ta mới phát minh, đối với chất độc trong cơ thể ngài có tác dụng trung hòa, sử dụng qua một lần, vết thương trên mặt ngài có khả năng sẽ biến mất. Đương nhiên, nó cũng sẽ có tác dụng phụ nhất định, loại tác dụng phụ này rát nhỏ, có thể xem nhẹ, không biết ngài có muốn dùng thử một chút hay không…”

Từ Phàn cảm thấy mình đã tung đủ mồi, cũng tin tưởng vững chắc rằng “Tống Khải” vô cùng để ý dung mạo của mình sẽ đồng ý.

Nhưng mà…

“Ta không chấp nhận.” Tống Tiểu Khải không do dự mà trả lời.

Trong mắt Từ Phàn thoáng chốc hiện lên tia ác độc…
« Chương TrướcChương Tiếp »