- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trở Thành Vợ Sắp Cưới Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
- Chương 10
Trở Thành Vợ Sắp Cưới Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 10
Tần Hiên nói ra một câu kia, khiến hai người còn lại đồng thời ngây ngẩn, một là Trần Nhã Thi, còn có một chính là Tống Tiểu Khải.
Tống Tiểu Khải biết mình vẫn còn thân nhân. Một năm đó mất đi cha mẹ, Tống Tiểu Khải năm tuổi, đúng vào tuổi vẫn chưa có nhận thức. Một đứa trẻ nho nhỏ cuộn mình trên ghế sa lông ở góc phòng, mở đôi mắt màu xanh da trời mê mang nhìn, con ngươi bị nước mắt rửa qua, phản chiếu hình ảnh những người lớn trước mặt đang cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, nội tâm tràn ngập sợ hãi cùng mờ mịt.
Bọn họ nói, cha mẹ đã đến một nơi rất xa, không cần mình nữa.
Bọn họ nói, cha mẹ kết hôn không có được sự tán thành của gia trưởng, nếu không phải trước đó mẹ nhất định đòi sinh hắn ra, cha cũng sẽ không tình nguyện bỏ quyền thừa kế để được ở cùng một chỗ với mẹ hắn…
Hiện tại, bọn họ ở đây, cũng đơn giản là thảo luận vấn đề Tống Tiểu Khải sẽ đi với ai. Nhưng trên thực tế, bọn họ ai cũng không muốn nhận Tống Tiểu Khải “tang môn tinh” khắc chết cha mẹ mình.
Đây chính là cái gọi là thân nhân trong nhận thức của Tống Tiểu Khải, cũng có thể Tống Tiểu Khải không biết. Trên gương mặt bọn họ khi đó biểu tình rất giống nhau, đều dữ tợn, tham lam. Cho dù là vài người tươi cười với hắn, cũng xa lạ đến mức khiến cho Tống Tiểu Khải bất an.
Tống Tiểu Khải bé nhỏ không hiểu đây là cảm giác gì, xung quanh tựa như hiện lên một bức tường ngăn cách, hắn không đi ra ngoài, người khác cũng không tiến vào thế giới của hắn.
Đương nhiên, những người này cũng sẽ không để ý đứa trẻ đang ngồi trên ghế sa lông có suy nghĩ gì, đối với bọn họ mà nói, Tống Tiểu Khải có giá trị cũng chỉ là vì khối tài sản thừa kế của hắn.
Sau đó, Tống Tiểu Khải bị bọn họ bỏ rơi. Hắn không nhận được một xu từ di sản của cha mẹ, ngược lại bị ném tới một cô nhi viện ở một hành tinh xa xôi, tiếp nhận một cuộc sống tàn khốc, chiến đấu để sinh tồn.
Đòn hiểm, đói khát, rét lạnh… Mỗi một ngày mới đến, đều có nghĩa rằng một cuộc chạy đua với tử thần lại bắt đầu.
Nhờ vào những tra tấn ngày này qua ngày khác ở đây, đứa trẻ Tống Tiểu Khải trước kia ở cùng cha mẹ không những không bị năm tháng xóa mờ, ngược lại càng thêm có ý thức.
Cũng chính bởi vì như thế, Tống Tiểu Khải kỳ thật là vẫn luôn hy vọng có thể có một ngôi nhà, một gia đình thuộc về mình.
Giống như hắn từng có khi còn nhỏ, hai người lớn, một đứa nhỏ, tạo thành một gia đình ấm áp khoái hoạt.
Nhưng ngay khi hắn sắp thực hiện được nguyện vọng nhỏ nhoi của mình, vận mệnh lại cho hắn một trò đùa, đẩy hắn vào hoàn cảnh còn xấu hổ hơn cả trước kia.
Nếu không phải trong quá trình trưởng thành Tống Tiểu Khải đã rèn giũa được tính cách mạnh mẽ, chỉ sợ hắn đã sớm hỏng mất.
Hiện giờ, được Tần Hiên nhắc lại, ký ức tổn thương từng bị Tống Tiểu Khải khóa lại rốt cục cũng trõi dậy. Cả đời này, Tống Tiểu Khải đã trả thù hết những kẻ năm xưa chiếm đoạt tài sản của cha mẹ hắn, kẻ nên phá sản thì phá sản, người nên vào tù thì vào tù, kết cục như vậy không thể nói là thê lương.
Mà sau khi lấy lại tài sản của cha mẹ, Tống Tiểu Khải dùng danh nghĩa cha mẹ mình lập nên một quỹ hỗ trợ những đứa trẻ trong cô nhi viện, đem toàn bộ tài sản của cha mẹ để lại đầu tư vào, từ nay về sau, triệt để bỏ qua tất cả mà tiếp tục sống.
Đây là một vết thương trong lòng hắn, vùi lấp vết thương này, hắn vẫn là tên côn đồ vô tâm vô tính mọi khi.
Tống Tiểu Khải rũ mắt.
Chị họ… Họ Trần… Hắn biết cha mẹ Trần Nhã Thi là ai. Mẹ Trần Nhã Thi cùng với mẹ Tống Tiểu Khải là chị em ruột, nhưng quan hệ không tính là quá tốt, gả cho một quan nghị viện của đế quốc Mand. Sau khi mẹ Tống Tiểu Khải mất, cha mẹ Trần Nhã Thi cũng từng có ý định xuống tay với chỗ tài sản kia, nhưng, cuối cùng vẫn đi chậm một nước cờ, bị chú bác bên nhà nội Tống Tiểu Khải đoạt đi.
Cũng chính bởi vì như thế, Tống Tiểu Khải cũng không đặt gia đình Trần Nhã Thi vào danh sách trả thù.
Nhưng hắn cũng không cần loại người thân này.
—————————————
Những gì Tống Tiểu Khải đã trải qua, Tần Hiên sớm đã điều tra rõ ràng. Y có lẽ sẽ không biết mong ước có một gia đình của Tống Tiểu Khải, nhưng đối với những gì Tống Tiểu Khải từng trải qua khiến y thương tiếc hắn.
Nếu như không có những nội dung trong báo cáo, sợ rằng Tần Hiên mãi mãi sẽ chỉ nhìn thấy được cái vỏ ngoài vô tâm vô tính của Tống Tiểu Khải.
Trên thực tế, có ai có thể vĩnh viễn giữ lại sự vô tư? Có đôi khi, vô tư tới vô tâm cũng là một công cụ để bảo vệ bản thân.
Trần Nhã Thi cũng không rõ ràng cha mẹ mình đã từng làm gì Tống Tiểu Khải, đối với em họ Tống Tiểu Khải này, Trần Nhã Thi cũng chỉ ngẫu nhiên nghe mẹ mình nhắc đến mà thôi, còn biết Tống Tiểu Khải đã gia nhập quân đội.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại nàng lợi dụng Tống Tiểu Khải để lôi kéo làm quen. Nàng làm bộ cùng Tống Tiểu Khải rất quen thuộc, trống rỗng bịa đặt một vài chuyện của Tống Tiểu Khải khi còn nhỏ, hy vọng dùng điểm này để lôi kéo sự chú ý của Tần Hiên.
Trần Nhã Thi suy đoán Tần Hiên cùng Tống Tiểu Khải là quan hệ chiến hữa, hơn nữa còn là quan hệ tương đối tốt, tự cho là tìm được đề tài nói với Tần Hiên, cũng bởi vậy mà đắc chí .
Tần Hiên dọc theo đường đi đều thực trầm mặc, mặt không đổi sắc nhìn không ra vui buồn.
Đương nhiên, đây chỉ là với những người không quen thuộc y mà thôi, về phần tam hoàng tử, đã sớm đã nhận ra khí lạnh trên người Tần Hiên ngày càng dày đặc, do đó thông minh mà lựa chọn rút lui, để tránh gặp họa.
Nhưng khiến cho Tiêu Lĩnh cảm thấy ngoài ý muốn chính là, con trai thứ nhà quặng mỏ kia cũng thật trầm mặc, khác xa bộ dáng thông minh cổ quái mọi ngày, có xu hướng tiến hóa thành Tần Hiên số hai… Chẳng lẽ là ghen tị? Tiêu Lĩnh sờ sờ cằm, cảm thấy trừ bỏ điểm này, hắn không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
————————————–
“Ngươi nói đủ chưa? Chưa nói đủ, xin mời ngươi đứng ở một bên tự nói, tự chúng ta đi đến khách sạn cũng được.” Tần Hiên lạnh lùng mà nói, lời nói không một chút khách khí.
“Ta… Ta…” Trần Nhã Thi không nghĩ tới Tần Hiên thế nhưng không cho mình mặt mũi như vậy, điều này làm cho người từ nhỏ lớn lên được nâng niu như nàng sao chịu được? Lập tức liền đỏ hốc mắt.
“A, tướng quân đại nhân, xin lỗi xin lỗi, Nhã Thi vẫn luôn sùng bái ngài, lần này có thể tiếp xúc gần gũi ngài một lần, nàng thật là vui, thế cho nên nói cũng có chút nhiều hơn, bình thường nàng không như vậy. Nhã Thi, nhanh xin lỗi đi” – Người phụ trách vội giảng hòa nói.
“Xin… Xin lỗi…” Chẳng sợ Trần Nhã Thi lại cao ngạo, trước mặt Tần Hiên lạnh lùng nghiêm túc nàng cũng không dám làm bừa.
Tần Hiên thản nhiên mà gật gật đầu, lướt qua Trần Nhã Thi, trực tiếp nói với người phụ trách: “Phiền ngươi dẫn đường .”
Khuôn mặt người phụ trách nhất thời cứng đờ, nhìn thoáng qua Trần Nhã Thi, cuối cùng vẫn khổ sớ nói: “Vâng vâng , mời tướng quân đại nhân đi theo ta…”
Trần Nhã Thi oán hận mà dậm chân, nhìn đến bóng dáng Tống Tiểu Khải đi đằng sau, trào phúng mà cười nhạo một tiếng, nhẹ thì thầm: “Người quái dị.” Nói xong, đôi mắt tối sầm lại, trong lòng có suy nghĩ.
—— cứ việc Tần Hiên không để ý tới Trần Nhã Thi, nhưng Trần Nhã Thi vẫn như cũ không buông tha ý nghĩ làm Tần phu nhân, có lẽ, như tục ngữ đã nói, thứ càng không có được thì lại càng muốn có?
——————————————-
Sau khi đưa Tần Hiên vị “Đại thần” này đưa đến khách sạn, người phụ trách vội vã tìm cớ chào tạm biệt Tần Hiên và Tiêu Lĩnh, chạy về chỗ phụ thân Trần Nhã Thi chờ chịu tội.
Trần Nhã Thi là con gái nhân ngư duy nhất, cho nên mọi sủng ái đều thuộc về nàng, chỉ sợ nàng sẽ chịu ủy khuất. Lúc này đây, cái này người phụ trách là nhận mệnh lệnh của phụ thân Trần Nhã Thi, giúp Trần Nhã Thi cùng Tần Hiên “Giật dây bắc cầu” —— đơn giản là vì hắn tâm tư linh hoạt, võ mồm khéo đưa đẩy, thích hợp nhất làm loại chuyện này.
Nhưng mà, lần này hắn rõ ràng “Công tác không làm đúng chỗ”, Tần Hiên trên người lãnh khí vừa phóng, hắn liền héo, bình thường không cần tốn sức là có thể mở mồm. Nói không chừng sau khi Trần Nhã Thi trở về sẽ nói với cha nàng, ông ta là cổ đông lớn nhất học viện, nói không chừng có thể sa thải hắn.
Tam hoàng tử Tiêu Lĩnh sợ hãi than mà nhìn cái bụng bia của người phụ trách, bóng dáng đang rời đi nhanh như gió, lập tức nhìn về phía hai người đang vô cùng trầm mặc.
“Uhm, chờ chút, hai vị Tống mỹ nhân khác đâu rồi?”
Tiêu Lĩnh nói đến, chính là Tống Trác Hạo cùng Tống Trác Diễn —— hắn lúc này mới phát hiện hai người kia không thấy.
Hai người kia gặp được Trần Nhã Thi là một đối thủ nặng kí, không ở lại mà nhìn chằm chằm Tần Hiên, ngược lại không biết chạy đi nơi nào, quả thực rất không khoa học!
“Không lẽ vừa đến đây đã bị hội học sinh gọi đi rồi? Nghe nói là giáo viên tìm bọn họ có việc.” Tống Tiểu Khải ngữ điệu thường thường mà nói.
Chỉ sợ “Có việc” là giả, giúp cho Trần Nhã Thi có cơ hội với Tần Hiên mới là thật đi? Haizzz, anh họ thật là có diễm phúc, tam hoàng tử cảm thán nói.
Về phần vị bên cạnh này… Có lẽ uy hϊếp rất thấp, hội học sinh mới lựa chọn xem nhẹ hắn? Tam hoàng tử liếc nhìn Tống Tiểu Khải một cái, dưới đáy lòng thầm nghĩ một tiếng “Đáng tiếc” .
Nếu Tống Tiểu Khải không bị hủy dung, nói không chừng hắn là người mang tính uy hϊếp cao nhất.
—————————————-
Tống Tiểu Khải cúi thấp đầu, chính đắm chìm trong hồi ức của mình.
Vừa rồi khi đi trên đường, xung quanh thường thường có người cười nói, hòa tan không ít cảm xúc bị khơi lên của hắn.
Mà hiện tại, chợt yên tĩnh, suy nghĩ của hắn tựa như dòng nước được mở van, lao nhanh mà ra, ngừng không được.
Tống Tiểu Khải lúc này mới phát hiện, khóa lại, cũng không có nghĩa là quên đi, chỉ cần có cơ hội, những kí ức đó sẽ sống lại, nhấn chìm cảm xúc.
Tống Tiểu Khải khác thường cũng khiến cho Tần Hiên chú ý, tầm mắt của y dừng ở người đối diện, đáy mắt thâm thúy ánh lên vài gợn sóng.
Dưới ánh mặt trời, làn da Tống Tiểu Khải trắng nõn gần như trong suốt, lông mi cong dài lưu lại hình ảnh trong đáy mắt, thoạt nhìn lại thêm vài phần yếu ớt.
Nhìn Tống Tiểu Khải yên tĩnh, không biết như thế nào, Tần Hiên lại cảm thấy có một chút chướng mắt —— biết rõ người này là “Tống Khải” không phải “Tống Tiểu Khải”, Tần Hiên vẫn như cũ hy vọng được nhìn thấy bộ dáng tràn đầy sức sống của hắn.
Có lẽ là đã bị chuyện vừa nãy ảnh hưởng, thần sai qủy khiến, Tần Hiên vỗ vỗ bả vai Tống Tiểu Khải, lời nói bật thốt ra: “Không cần thiết phải để ý những chuyện đã qua, chỉ cần ngươi cố gắng, ngươi liền trở nên ưu tú.”
Tống Tiểu Khải: (⊙_⊙)… Cái tên gia hỏa mặt than này… Là đang an ủi ta sao?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trở Thành Vợ Sắp Cưới Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
- Chương 10