Chương 93: Phiên ngoại 8: Nhận thân (8)

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

Ngày hôm sau lúc Tô Giản tỉnh lại, vẫn là ở trong lòng An Dĩ Trạch.

Hắn có thể cảm giác được An Dĩ Trạch đã tỉnh, nhưng cũng có thể là bởi vì sợ đánh thức hắn, cho nên vẫn ôm hắn không có nhúc nhích.

Ở trong l*иg ngực quen thuộc vừa vui vừa mừng lại thực sự là một chuyện tuyệt vời nhất, vì vậy tuy rằng Tô Giản đã tỉnh lại, nhưng vẫn cố ý không mở mắt.

Cho nên hắn liền nghe An Dĩ Trạch hướng về phía khuôn mặt đang nhắm mắt lại của hắn cúi đầu xuống nói ba chữ: “Anh yêu em.”

An thúc thúc vậy mà lại phóng khoáng trong một lúc, thực sự khó có thể thấy được! Tô Giản ngạc nhiên mừng rỡ mở bừng mắt, ôm đầu của hắn liền vui vẻ hưng phấn hôn lên: “Em cũng yêu anh, anh yêu! Tới đây, hun một cái nà!”

Hai người mấy ngày nay vẫn chưa từng thân mật, một đốm lửa thôi là đã có thể tạo ra hỏa hoạn lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ.

Rốt cục đã làm cho An Dĩ Trạch có thể tự động cởϊ qυầи của mình ra xong, Tô Giản cảm thấy mỹ mãn, vùi mình ở trong cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của An Dĩ Trạch cùng hắn nói chuyện phiếm.

Nhớ tới lời ba mẹ căn dặn, Tô Giản nhắc tới chuyện cùng An Dĩ Trạch mang theo cục cưng đi gặp cha mẹ nuôi. Đương nhiên An Dĩ Trạch không có dị nghị gì, nhưng chỉ riêng lúc nhắc tới Tô Kiệt: “Người em trai này, hình như đối với em rất tốt?”

Tô Giản nói: “Cha mẹ nuôi thích có một đứa con gái, nhưng cuối cùng cũng chỉ có con trai, hiện tại có em đây một đứa con gái hoàn mỹ, đương nhiên thương yêu muốn chết rồi! A kiệt không có tỷ tỷ, đương nhiên cũng thấy mới mẻ, huống hồ hiện tại thằng bé và tiểu Nhu ở cùng một chỗ, tất nhiên thân thiết với em hơn!”

An Dĩ Trạch chậm rãi nói: “Nó đối xử với em, hình như có gì đó rất đặc biệt.”

“Đương nhiên đặc biệt! Hai đứa em…” Tô Giản thiếu chút nữa nói ra “Hai đứa em là anh em ruột mà”, cũng may lập tức ngậm miệng, nhưng ngay sau đó liền cảm giác thấy có điểm không thích hợp, ý nghĩ vừa đến thì khúc mắc trong lòng cũng sáng ra, liên tưởng tới những biểu hiện của An Dĩ Trạch gần đây, Tô Giản bỗng nhiên hiểu ra, “Mà này, không phải là anh ăn dấm chua của a Kiệt đó chứ?”

Không nghĩ tới lần này An thúc thúc luôn cố chấp lại không rầy rà, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Nhưng thật ra Tô Giản có chút kích động, ta ngất! Dĩ nhiên thừa nhận? Nói xong liền buồn bực mất tự nhiên thì sao?

Nắm được sợi dây then chốt Tô Giản nhanh chóng xử lý hết thảy mọi tình tiết cấp tốc biến nó thành một câu chuyện đơn giản: “Em và a Kiệt thân thiết với nhau, anh nghĩ chúng em là có gì đó, sau đó anh lại đi ghen tị, tiếp sau đó anh lại tự mình chạy ra nước ngoài, còn cố ý không để cho em gọi điện thoại, không để ý tới em, âm thầm len lén giận em?”

“Không nghĩ tới em lại chủ động tới tìm anh, còn biểu lộ tình yêu sâu nặng của em với anh, ” Tô Giản khoái trá mà cắt tỉa nội dung vở kịch, “Vì vậy anh rốt cuộc nhận ra sự nông cạn và lệch lạc của mình, nên quyết định cả đời này phải đối xử tốt với em phải không?”

An Dĩ Trạch cười rộ lên: “Anh chỉ thừa nhận một câu cuối cùng.”

“Em không tin!” Tô Giản cười hì hì, “Em nói này, anh đã cho là em muốn vứt bỏ anh, anh có âm thầm tan nát cõi lòng, đón gió rơi lệ hay không?”

“…” chỉ chốc lát An Dĩ Trạch đã hết đường nói, rồi đột nhiên hỏi: “Anh không liên lạc với em, em đã không vui sao?”

Tô Giản thu hồi nụ cười trên mặt, thành thật thừa nhận: “Đương nhiên không vui a, rất không hài lòng. Anh không để cho em gọi điện thoại, mỗi ngày chỉ hỏi quản gia về cục cưng, hỏi thăm mẹ, hỏi chuyện của tiểu Nhu, lại không có nhắc đến em, em rất là tức giận đó.”

An Dĩ Trạch: “Sau đó thì sao?”

Tô Giản: “Sau đó mỗi ngày em đều lấy nước mắt rửa mặt, lặng lẽ từ trên công trường lượm một cục gạch mang về nhà.”

An Dĩ Trạch bật cười, thấp giọng nói: “Kỳ thực anh có hỏi đến em, chỉ là không cho em biết. Ta gọi điện thoại tới cho mẹ, mỗi lần đều sẽ hỏi về em.”

Trong ánh mắt của Tô Giản bỗng nhiên sinh ra ánh sáng lấp lánh: “Được lắm, dĩ nhiên cố ý cùng quản gia chơi khăm em! Được rồi, mẹ đã nói như thế nào?”

An Dĩ Trạch tái diễn lời An mẫu nói: “Vợ của con rất khỏe mạnh, mỗi ngày cùng chim chích chim trĩ đung đưa đón gió.”

Chim trĩ… Đung đưa đón gió… Tô Giản dở khóc dở cười, Dung ma ma quả nhiên là Dung ma ma.

“Xem ra giao lưu thực sự rất quan trọng a!” Tô Giản than thở, “Lần sau có ý tưởng kỳ quái gì nữa, anh trực tiếp hỏi em là được rồi, âm thầm lén lút tự mình oán hận hay gì gì đó, thật đúng là… Quá cute ha ha.”

An Dĩ Trạch im lặng trong chốc lát, nói: “Nhưng nếu như là thật, vậy thì đã không thể cứu vãn rồi; nếu như là giả, thì sẽ làm bị thương đến em.”

Trong lòng Tô Giản ngập tràn ấm áp: “Dĩ trạch, nếu như em thật sự thích người khác, anh còn có thể đi cứu chữa không? Mọi người đều nói anh ở trên thương trường đặc biệt quả quyết.”

An Dĩ Trạch dừng ánh mắt ở trên khuôn mặt hắn: “Em không giống với chuyện đó.”

Tô Giản ngẩn ra, trong lòng có ý nghĩ ấm áp ngọt ngào hiện lên trên mặt, giơ tay lên ôm lấy cổ của An Dĩ Trạch: “Tình yêu, anh yên tâm, nếu em có thích người khác, cũng không thể là Tô Kiệt!”

An Dĩ Trạch: “Vì sao?”

Tô Giản: “Ách… Thằng bé quá non! Em không thích thịt tươi, em vẫn là thích anh cái loại thịt trâu già này hơn!”

An Dĩ Trạch: “…”

Nếu đã cởi mở nói chuyện này, Tô Giản cũng không chút nào e ngại hỏi đến ngày đó giọng nói của cô gái ở trong điện thoại.

“Cô gái?” An Dĩ Trạch vô cùng kinh ngạc, nghe miêu tả của Tô Giản xong, lo nghĩ, “Chắc là An Kỳ, nàng là một người bạn của anh ở bên này.” Sau đó tiếp tục hướng về Tô Giản giải thích một chút chuyện ngày đó mình cùng An Kỳ gặp mặt, tình huống chính là không cẩn thận làm dơ y phục nên mới trở về phòng đi tắm.

“Nếu như em muốn, chúng ta có thể cùng nàng gặp mặt một chút.” An Dĩ Trạch nói.

Tô Giản suy nghĩ một chút, hỏi: “Nàng có đẹp không?”

An Dĩ Trạch gật đầu, mỉm cười nói: “Em yên tâm, nàng đã có bạn trai.”

Tô Giản: “…” Điều không phải là lo lắng nàng xem chúng ngươi a đồ ngốc này, ta chính là thuần túy muốn nhìn mỹ nữ một chút mà thôi!

Toàn bộ tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ, Tô Giản nhẹ nhõm thoải mái bội phần. Vừa vặn công tác của An Dĩ Trạch ở bên này cũng tạm thời ở trong khoảng thời gian rảnh rỗi, vì vậy hai người liền nhân cơ hội này du ngoạn một phen.

Dắt tay nhau đi ở trên phố xa lạ, hai người một mực ung dung vui sướиɠ. An Dĩ Trạch nhìn người bên cạnh mặt mày hào hứng phấn khởi, trong lòng bỗng nhiên khẽ rung động.

“Giản giản.”

“Ừ?”

“Chờ mấy ngày nữa, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”

“Tuần trăng mật?”

“Ừ, lúc trước chúng ta vẫn chưa từng trải qua tuần trăng mật, hiện tại chúng ta đi bù. Em có chỗ nào muốn đến không?”

“Ha ha, vậy rất là nhiều á!”

“Chọn một nơi muốn đi nhất ấy.”

“Muốn đi nhất a, nam cực!”

“… Thích hợp hưởng tuần trăng mật.”

“Vậy đi Brazil, xem bóng đá!”

“… Đổi một chỗ khác đi.”

“Ai nha không nên kén cá chọn canh như vậy chứ! Anh không thích du lịch nước ngoại sao? Được rồi, chọn một chỗ trong nước vậy. Để em nghĩ xem nào, Tây Tạng thế nào? Có đúng là tuyết phủ núi xanh hay không? Lúc trước thấy ảnh chụp người khác leo núi, em cũng rất hâm mộ, đời này nhất định phải đi thử một lần!”

“… Ừ, để sau này bàn lại đi.”

Ở nước ngoài thật vui vẻ mà chơi đùa vài ngày, Tô Giản gặt hái cả tình yêu và sự nghiệp đầy tốt đẹp cùng An tổng tài trở về nước.

Sau khi về nước, Tô Giản bắt đầu an bài công việc đoàn tụ với người nhà. Vừa lúc sức khỏe của Tô mẫu gần đây khá tốt, Tô Giản cũng đặc biệt đem bà và Lý thúc đem tới, Tô mẫu và Tô mẹ hai người bạn thân thời trẻ đoàn tụ, tự nhiên cũng mừng rỡ không kém.

Chọn một cái cuối tuần, Tô Giản mang theo An Dĩ Trạch và cục cưng, có Tô mẫu và Lý thúc cùng đi tới Tô gia.

Tuy rằng đã biết con trai cả nhà mình hiện tại đã lập gia đình và có một người chồng từ lâu, nhưng khi vừa thấy được An Dĩ Trạch, Tô ba Tô mẹ vẫn là có hơi chút không thích ứng kịp. Cũng may thấy ngoại hình của An Dĩ Trạch đẹp trai đứng đắn, tuy rằng hình như hơi ít lời, nhưng ăn nói có phong độ, cử chỉ lễ độ, đối xử với Tô Giản cũng không tệ, hai vị lão nhân cũng coi như vui mừng. Mà Tô mẹ tích cực điều chỉnh tư tưởng, đem An Dĩ Trạch như con rể đối đãi, dần dần thì trong lòng có “Cha mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thuận mắt”.

Mà được chú ý nhất chẳng ai so được với bé con đang ngủ ngon lành. Tiểu bảo bảo thừa kế ưu điểm tướng mạo của cả Tô Giản và An Dĩ Trạch, béo mập tinh xảo, quả thực tựa như một từ búp bê. Mấy ông bà già lập tức trở thành não tàn ngây ngô thì không nói, ngay đến Tô Kiệt cũng bị sự dễ thương của bé sát thương, nhịn không được sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng vài cái.

Tô Giản đắc ý nói: “Khả ái phải không? Nhanh đi cưa đổ tiểu Nhu, em cũng có thể sinh một đứa giống như vậy!”

Tô Kiệt dở khóc dở cười: “Bây giờ nói chuyện này với em có phải hơi quá sớm chăng?”

Tô Giản nói: “Cũng không phải sao, em xem, hiện tại anh cũng chỉ lớn hơn hai ba tuổi so với em, không phải anh đã có con rồi sao?”

Tô Kiệt nói: “Anh tảo hôn sinh đẻ sớm, đương nhiên em không thể so bì với anh. Em và tiểu nhu đã hẹn xong, chờ tốt nghiệp khoa chính quy, còn muốn tiếp tục học lên.”

Tô Giản nói: “Vậy cũng có thể kết hôn trước rồi học ư, sau đó cùng nhau phấn đấu, vợ và chồng cùng nhau học tập, không phải là tình cảm lại càng mãnh liệt càng nhiệt huyết hơn sao!”

Tô Kiệt dở khóc dở cười: “Không cần gấp gáp như vậy chứ?”

Tô Giản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngốc! Tiểu Nhu là một cô gái tốt như vậy, đương nhiên là phải nhanh chóng nắm bắt mới được, lỡ đâu đến sau này bị người khác đoạt mất thì phải làm sao bây giờ?”

“Nếu như nàng thật muốn lựa chọn người khác, đương nhiên là em tôn trọng nàng.” Tô Kiệt nói, “Em không hy vọng em và nàng vội vàng hấp tấp mà đưa ra quyết định như thế, em mong muốn cả hai người đều có thể ở trong khoảng thời gian trưởng thành mới đưa ra quyết định chính xác, em thà chờ nàng hoàn toàn yêu mình, cam tâm tình nguyện.”

“Yêu,” Tô Giản hất lông mày nhìn về phía đệ đệ, “Không phải chứ!”

Tô Kiệt cười hỏi hắn: “Anh cùng anh rể của em thì thế nào? Em xem hai người hình như đã không còn vấn đề gì nữa.”

“Đương nhiên không có vấn đề gì!” Nhớ tới nguyên nhân gây mâu thuẫn giữa An Dĩ Trạch và hắn, Tô Giản bỗng nhiên vui vẻ, cười xấu xa nói, “Làm như em biết anh rể em lắm ấy, xì, muốn biết vì sao chị dâu em và anh giận nhau sao? Bởi vì hắn ghen tị! Em biết hắn ăn dấm chua của người nào không? Khẳng định em đoán không được!”

Tô Kiệt suy nghĩ một chút, có chút vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ là… em?”

“Ừ, đúng rồi!” Tô Giản vui vẻ nói, “Anh cho là hắn rất nghiêm trang cẩn thận, không nghĩ tới cũng có lúc mơ mộng tưởng tượng này nọ, anh với ai cũng không khả năng với em nha!”

Tô Kiệt cũng nhoẻn khóe miệng lên cười theo, đột nhiên hỏi: “Ca, bây giờ anh đang hạnh phúc sao?”

Vẻ mặt của Tô Giản không giải thích được hỏi: “Gì chứ? Phỏng vấn hoàng tộc cung đình sao? Cái gì mà Phúc, lại còn Nhĩ Khang gì nữa, anh không phải họ Tô sao?”

Tô Kiệt: “…”

Ông bà và Tô Giản đều vây quanh ở bên người đứa bé, An Dĩ Trạch lại đứng ở một bên thành thạo pha sữa bột cho cục cưng.

Nhìn động tác thuần thục của An Dĩ Trạch, Tô Kiệt có chút vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía anh rể vừa mới ra lò của nhà mình ánh mắt cũng nhiều thêm chút sâu kín.

“Anh rể.” Tuy rằng lúc không có ai tập xưng hô mấy lần, nhưng ở trước mặt An Dĩ Trạch xưng hô như vậy, Tô Kiệt nhưng lại có loại cảm giác không được tự nhiên nhàn nhạt và quái dị.

An Dĩ Trạch quay đầu lại nhìn hắn.

Tô Kiệt nói: “Lúc trước chuyện giữa em và anh… Chị đã không vui, chị ấy vẫn rất khó chịu.”

An Dĩ Trạch trầm mặc một chút, giọng điệu nhàn nhạt: “Sau này cô ấy sẽ không khó chịu nữa.”

Tô Kiệt nói: “Tôi có thể yên tâm sao chị ấy cho anh sao, anh rể?”

An Dĩ Trạch nhìn hắn một cái: “Chuyện của Giản giản, không cần cậu quan tâm, người cậu cần quan tâm là tiểu Nhu, tôi mong muốn tiểu Nhu không có nhìn lầm người.”

“Đó là đương nhiên.” Tô Kiệt trả lời tự tin mà trầm ổn. Nhìn cả người trên dưới tràn ngập “Cực phẩm cao phú soái, khí phái đàn ông lịch lãm” mấy người tai to mặt lớn giống như An Dĩ Trạch, hắn bỗng nhiên có một sự hiếu kỳ nhàn nhạt, vì vậy nhịn không được hỏi: “Tại sao anh lại thích chị của tôi?”

Động tác tay của An Dĩ Trạch ngừng một lát, khẽ chau mày nhìn về phía hắn, im lặng rồi lại im lặng, rồi mới dùng giọng điệu lạnh nhạt trước sau như một nói: “Bởi vì cô ấy khả ái.”

Tô Kiệt nhất thời bị nghẹn ở trong cổ họng, bởi vì hắn thực sự có chút không thể đem cái từ “Khả ái” này đặt chung cùng một chỗ với ông anh quen thuộc của hắn, mặc dù hắn thừa nhận, ông anh nhà mình bây giờ ở mặt ngoại là rất khả ái.

“Bộ dáng của nàng đúng là khả ái, nhưng cá tính của nàng…” Tô Kiệt bình tĩnh mà xem xét lại, tuy rằng cũng không nghĩ ca tính của ông anh không tốt, nhưng cá tính của Tô Giản dù sao vẫn là mang theo kiểu mẫu nam tử từ trước, người khác cũng liền thôi, nhưng An Dĩ Trạch bất luận là bề ngoài hay là tính cách, hẳn là nên thích loại người như nữ thần đẹp đẽ tinh tế mới đúng, vậy mà lại có thể thích loại cá tính này của ca ca nhà mình, Tô Kiệt cũng cảm thấy thật tò mò.

An Dĩ Trạch: “Cá tính của nàng cũng rất khả ái.”

Tô Kiệt: “…” Ca, An Dĩ Trạch đối với anh chắc chắn là yêu thật lòng.

Tô mẫu bị Tô mẹ giữ lại ở nhà mình, Tô mẫu cũng hết sức vui vẻ. Tô Giản cũng vui vẻ nhìn thấy hai người mẹ vui vẻ thân thiết, chỉ là thời gian đã không còn sớm, mặc dù người già đều đặc biệt luyến tiếc cục cưng, nhưng Tô Giản vẫn là bất đắc dĩ dắt An Dĩ Trạch và cục cưng cáo từ.

Cục cưng ngủ cả buổi chiều vừa tỉnh giấc, lúc này tinh thần có vẻ vô cùng phấn chấn. Tô Giản ôm bé con nhẹ nhàng áng chừng cân nặng, nhìn về phía An Dĩ Trạch đang lái xe ở một bên, vui vẻ nói: “Cục cưng hình như vừa lên cân!”

An Dĩ Trạch nói: “Trẻ con mỗi ngày đều phát triển.”

Tô Giản thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng một cái, cục cưng vui vẻ cười khanh khách.

An Dĩ Trạch quay đầu nhìn thoáng qua một lớn một nhỏ mặt mày có phần tương tự ở bên cạnh, trong mắt ngập tràn màu sắc ấm áp và ý cười.

Tô Giản một bên đùa cục cưng, một bên nhẹ giọng cất tiếng ca.

Tô Giản hát ngang phè phè khiến An Dĩ Trạch khắc cốt ghi tâm, nếu ở lúc bình thường, An Dĩ Trạch nhất định có chết cũng sẽ tìm cách ngăn cản cái giai điệu hoang dã sai nhịp này tiếp tục, nhưng lần này, hắn lại nhếch khóe miệng lên, hoàn toàn không ngăn cản.

Vì vậy liền nghe Tô Giản cải biên ca khúc thong thả quanh quẩn ở bên tai một nhà ba người:

“Tại nơi đó bên núi bên kia biển có một Tô Giản giản,

Hắn nha hoạt bát lại xán lạn,

Hắn nha cơ trí lại dũng cảm,

Hắn nha người nhà đoàn viên, có cục cưng khả ái còn có một nửa kia,

Hắn nha thực sự vui sướиɠ hạnh phúc lại mỹ mãn…”

Phiên ngoại thứ nhất · Hoàn