Chương 79

Tô Giản vốn tưởng rằng, thừa nhận mình thích một người đàn ông, sẽ là một việc khó khăn. Nhưng không nghĩ đến, sau khi chính mình nói thích An Dĩ Trạch, anh lại cảm thấy thoải mái.

Thấy An Dĩ Trạch lộ vẻ xúc động, trong lòng anh đều là cảm giác ấm áp.

Lúc trước tất cả yêu thích gần như đều có tên gọi, Tô Giản bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại như trút được gánh nặng.

Vì vậylúc An Dĩ Trạch hôn lên, anh không tránh nữa.

Trước đây lúc An Dĩ Trạch hôn anh, anh cũng có chút không tự chủ đáp lại, nhưng hiện nay, loại chủ động đáp lại này tất nhiên khác, thân có thể động tình, nhưng lòng động tình, rõ ràng càng khiến người ta muốn ngừng cũng không được.

Hai người vừa mới thẳng thắn mở lòng thỏa thích thân mật trên ghế sô pha một hồi.

An Dĩ Trạch đưa tay vào trong áo anh, Tô Giản liền chủ động cởi nút áo của mình, An Dĩ Trạch cởi cà vạt của mình, Tô Giản liền bắt đầu cởϊ qυầи của anh.

An Dĩ Trạch cười nhẹ một tiếng.

Tô Giản có chút xấu hổ: "Cười cái gì?

An Dĩ Trạch hôn môi anh một chút: "Em nói đúng

Nhưng mà đến lúc thật sự tiến hành một bước cuối cùng, Tô Giản vẫn có chút chần chờ, nuốt từng ngụm nước bọt, thở dốc nói: "Cửa, còn có rèm cửa sổ... sẽ có người xông vào không?" Anh bảo đảm, anh thật sự mang theo mục đích thuần khiết tới đón An Dĩ Trạch về nhà, tuyệt đối chưa từng nghĩ kết quả chơi trong phòng làm việc này! Có điều... Tô Giản liếʍ liếʍ môi, ở chỗ này gì đó, thật là có chút kí©h thí©ɧ, sau này lại đến, nhất định anh không thể nhìn thẳng cái ghế sofa trong phòng làm việc này nữa.

Hành động của An Dĩ Trạch dừng một chút, đột nhiên đứng dậy, bế Tô Giản lên.

Tô Giản vội ôm cổ của anh, thấy An Dĩ Trạch ôm anh đi vào bên trong, lập tức rõ ràng, nhưng vẫn không quên dặn dò: "Đóng chặt cửa!"

Giường trong phòng không lớn, Tô Giản nằm ở trên, thấp giọng nói một câu: "Giường quá nhỏ, có cơ hội vẫn nên đổi một cái lớn hơn..."

An Dĩ Trạch mỉm cười hôn một cái: "Được."

Giữa trận nghỉ ngơi một chút, Tô Giản đột nhiên nhớ đến một chuyện, trợn mắt nói: "Anh vừa mới vào đã trực tiếp bắn?"

An Dĩ Trạch đang cẩn thận đút nước cho anh, nghe vậy cốc nước rung một chút.

Để cốc nước xuống, An Dĩ Trạch ôm Tô Giản vòng trong ngực, cọ xát khuôn mặt đầy mồ hôi của anh, bỗng nhiên nói: "Giản Giản, chúng ta sinh một đứa đi."

Anh vừa mới tiếp nhận An Dĩ Trạch, tiếp đã bị yêu cầu sinh con, cuộc sống cũng có thể đừng tập kích nhanh như vậy không!

Trên đường về nhà, Tô Giản ngồi bên cạnh An Dĩ Trạch, có chút buồn rầu.

Thiếu chút nữa đã quên rồi, nếu anh thật sự ở cùng An Dĩ Trạch, chuyện con cái là không thể tránh, nếu anh thật sự là đàn ông thì thật sự dễ rồi, dù sao cũng không thể sinh, nhưng hiện tại anh điện nước đầy đủ, chuyện con cái chỉ là sớm hay muộn thôi.

Ngược lại, cũng không phải anh không muốn sinh con cho An Dĩ Trạch, thật sự đối chuyện bản thân sinh con này, anh vẫn cảm thấy sợ hãi!

Tô Giản không khỏi đưa tay sờ bụng của mình một cái.

" Dĩ Trạch" Tô Giản nhìn người bên cạnh đang lái xe, chậm rãi nói, "Tôi cảm thấy chúng ta không nên sớm nhắc đến vấn đề con cái như vậy."

An Dĩ Trạch rất bình tĩnh: "Tại sao?"

Tô Giản nói: "Anh xem, nếu như có con, nếu đến lúc đó tôi khó sinh, không phải anh liền phải đối mặt với vấn đề bảo vệ mẹ hay đứa bé sao?"

An Dĩ Trạch: "..."

Hơn nữa, lỡ như tôi không đủ kiên định thì sao? Tô Giản không lên tiếng, nhìn An Dĩ Trạch một cái.

Thông thường phụ nữ nguyện ý sinh con cho một người đàn ông, vậy cũng nhất định phải vô cùng yêu người đàn ông kia mới được, huống chi tình huống của anh rất đặc biệt. Anh thừa nhận hiện tại mình thích An Dĩ Trạch, thế nhưng thích cũng không đủ để anh tình nguyện sinh con cho anh ta, nói thật, anh thực sự không nên khẳng định hoàn toàn.

Tô Giản úp mở: "Huống chi, hiện tại tôi còn phỉa đi về nông thôn."

An Dĩ Trạch nói: "Biết cụ thể đi đâu không?"

Tô Giản nói: "Giống như là là một thị trấn ở huyện B"

An Dĩ Trạch trầm ngâm: "Đi tàu cao tốc, hình như cũng chỉ một hai giờ."

Tô Giản lập tức hiểu suy nghĩ của anh: "Ở đó là vùng núi, nghe nói đi tàu cao tốc còn phải đi môt đoạn đường núi, rất khó đi."

An Dĩ Trạch nhìn anh một cái: "Vậy Chủ nhật anh qua?"

Tô Giản lắc đầu: "Không cần."

Đợi đến lúc ánh mắt An Dĩ Trạch buồn bã, anh thản nhiên bổ sung: "Bên kia có xe đường dài đi về thành phố, tự tôi đi về là được."

Tô Giản không nói cho An Dĩ Trạch thật ra thì ban đầu anh cũng không có chủ động xin đi dạy.

Trường học vốn sắp xếp một đồng nghiệp khác, nhưng đồng nghiệp kia muốn chăm sóc cho con đang đi học nên cũng không tình nguyện. Giáo viên lớp 12 không muốn đi, những giáo viên khác phần lớn cũng đều có con, rồi lại mấy giáo viên mới ra trường không có kinh nghiệm, vì vậy, chỉ có Tô Giản là thích hợp nhất.

Vì vậy giáo viên kia thường ngày hay giúp đỡ Tô Giản ngượng ngùng nói Tô Giản có thể đi thay cô không, Tô Giản do dự một chút, đồng ý.

Anh nghĩ, cũng tốt, tạm thời tách khỏi An Dĩ Trạch, có lẽ, anh có thể xác định một chút.

Nhưng dù anh sẽ phải rời đi, anh vẫn phát hiện, anh và An Dĩ Trạch sống chung, lúc nào cũng thoải mái tự nhiên hơn bất cứ lúc nào, mà tâm trạng của anh, cũng vui vẻ hơn bất cứ lúc nào.

Buổi sáng tỉnh lại, An Dĩ Trạch sẽ tự nhiên hôn nhẹ anh nói 'buổi sáng tốt lành', mà lúc anh thắt cà vạt cho An Dĩ Trạch cũng sẽ tự nhiên kiến nghị một chút màu sắc, thậm chí còn tự mình trước tiên giúp đỡ.

Buổi tối An Dĩ Trạch sẽ ngồi trên ghế sa lon xem tài liệu, Tô Giản liền không khách khí gối lên trên đùi của anh chơi điện thoại di động.

Ở trước mặt An Dĩ Trạch anh khả dĩ không chút kiêng dè khua chân, mà An Dĩ Trạch cũng sẽ ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trong lòng anh mặc anh ngoáy lỗ tai/

Sau khi làm ở phòng làm việc, bọn họ cũng không có làm tiếp, nhưng ngày thường hôn nhẹ sờ sờ, ngược lại, hai người cũng vô cùng thoải mái.

Đây chính là tình yêu trong truyền thuyết sao?

Tô Giản trộm nở nụ cười, nhưng ngay sau đó liền ngữa mũi, tại sao anh lại cảm thấy hai người bắt đầu tiến vào tình trạng hai vợ chồng già?

Trước khi lên đường, hai người cùng đi xem phim.

An Dĩ Trạch chọn ghế tình nhân, Tô Giản lại quan tâm An Dĩ Trạch lựa chọn phim kịnh dị.

Tình tiết bộ phim cũng không tệ, bầu không khí kinh khủng cũng đầy đủ, vì vậy chỉ nghe thấy các cô gái thét chói tai, đàn ông lúc nào cũng sẽ có cơ hội an ủi.

Tô Giản suy nghĩ một chút, cũng quan tâm tiến vào trong ngực An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch ôm chặt anh, nhẹ nhàng nói: "Sợ sao? Nếu thấy cảnh đáng sợ cũng không cần mở mắt."

Tô Giản nói: "Không mở mắt làm sao biết đáng sợ?"

An Dĩ Trạch: "..."

Trong tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi, thân thể hai người dán vào nhau.

Tô Giản: "Ma nữ nhất định sẽ đi ra từ trong bồn cầu."

An Dĩ Trạch: "Cũng có thể là từ trong gương."

Tô Giản: "Anh nói xem, trên đời thật sự có ma sao?"

An Dĩ Trạch: "Có một ý kiến, ma quỷ thật ra là từ một loại sóng điện từ năng lượng yếu."

Tô Giản: "Vậy sóng điện từ và sóng điện nào có liên quan gì không?"

" Cốc cốc." Trong tiếng thét chói tai thì ghế bên cạnh đột nhiên có một cái đầu ghé qua.

"Tôi nói hai người, xem phim kinh dị đừng có nghiêm túc như vậy được không? Tôi không muốn xemm 'đi vào khoa học'!"

"..."

Ngày Tô Giản lên đường, An Dĩ Trạch đúng lúc phải ra nước ngoài đi ký một hợp đồng quan trọng. An Dĩ Trạch vốn định lùi lại lịch trình để đưa anh đi, nhưng Tô Giản từ chối.

"Kiếm tiền vẫn quan trọng hơn." Tô Giản cười nói. "Huống chi cũng không xa, tự tôi đi được rồi."

An Dĩ Trạch ôm lấy anh: "Nhưng anh không yên tâm."

Chú An, anh không thấy chán sao? Tô Giản âm thầm châm chọc, trong mắt lại đầy ý cười: "Tôi ngồi xe anh không yên tâm, vậy anh ngồi máy bay tôi cũng không yên tâm, năm nay có vài vụ rơi máy bay rồi!"

Tô Giản nói xong, lại cảm thấy có chút kiêng kỵ, vội bổ sung: "Có điều số lượng những năm gần đây, có lẽ đã dùng hết rồi, cho nên nhất định không thành vấn đề. Đến nơi rồi nhớ gọi điện cho tôi."

An Dĩ Trạch hôn nhẹ: "Được rồi, anh nói tài xế đưa em đi. Đồ có đủ không? Anh nói chú Vương đi mua. Còn có quần áo, gần đây nhiệt độ hạ xuống, cũng nên mang nhiều đồ ăn một chút..."

Tô Giản nhìn anh đột nhiên cười hắc hắc.

An Dĩ Trạch cũng cười nhẹ theo: "Cười cái gì?"

Tô Giản nói: "Dĩ Trạch, trước kia anh không phải phong cách này, đột nhiên anh trở thành vợ hiền thế này, tôi thấy không khỏe cho lắm!"

"...Vậy trước đây, phòng cách của anh thế nào?"

" Cao sang đẹp lạnh lùng."

"..."

Điều kiện dạy học trong trấn không được tốt lắm, nhưng xung quanh có sông có núi, phong cảnh không tệ.

Trường học phân cho Tô Giản một gian ký túc xá, bên trong đồ đạc không nhiều, cũng chỉ có một cái giường một cái bàn một cái tủ, cũng may ký túc xá có phòng vệ sinh riêng, khiến Tô Giản vô cùng vui vẻ.

Tô Giản quét dọn căn phòng một hồi, lại sắm thêm một ít đồ dùng hàng ngày, sau đó chống nạnh đứng giữa phòng được dọn dẹp sạch sẽ, ộ ra vẻ mặt hài lòng.

Lúc nhận được điện thoại của An Dĩ Trạch, Tô Giản đang ăn cơm tối.

"Anh xuống máy bay rồi sao?"

" Vừa đến khách sạn. Bên đó điều kiện thế nào?"

" Không khí trong lành, môi trường tuyệt đẹp, cũng không kém hơn bên anh."

" Chỗ ở thì sao?"

", mỹ nhân làm bạn."

"..."

"Ha ha, thật ra thì dù có chút đơn sơ, có điều tốt hơn trong tưởng tượng của tôi.'

"...Bất kể thế nào, Giản Giản, chăm sóc mình thật tốt."

" Ừ! Anh cứ yên tâm đi!"

"Anh không yên tâm."

"..."

"Bây giờ ở trong nước chắc đang là giờ ăn tối, em ăn tối chưa?"

"Đang ăn đây!"

"Ăn cái gì?"

"Món ngon dân gian..."

"Mì ăn liền hay là sủi cảo đông lạnh?"

"...oa, anh thật lợi hại."

"Đổ sạch, nấu cơm."

"Hả? Không được, lãng phí lương thực sẽ bị sét đánh!"

"Anh chịu thay em. Ngoan ngoãn ăn cơm."

" Dĩ Trạch..."

"Hả?"

"Tôi vẫn thích dáng vẻ cao quý lạnh lùng của anh hơn."