Kết quả kiểm tra của bệnh viện cho thấy thân thể của Tô Giản không có gì đáng ngại, có điều có thể thuốc kí©ɧ ɖụ© sẽ mang đến tác dụng phụ. Tất cả điều này An Dĩ Trạch đều không nói cho Tô Giản, chỉ lừa anh nói bác sĩ là để chắc chắn bệnh viêm ruột thừa của anh hoàn toàn khỏi hẳn. Tô Giản cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi đây là việc hậu giải phẫu, dứt khoát uống thuốc An Dĩ Trạch đưa cho.
Nhưng khi biết người bỏ thuốc mình là Kỷ Nghiên thì Tô Giản có chút khϊếp sợ. Nếu nói hung thủ là Lý Phi Phi, anh còn cảm thấy có thể giải thích được, nhưng Kỷ Nghiên lại có thể có ác ý với anh liền khiến anh có chút kinh ngạc. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh vẫn có chút không rõ vì sao Kỷ Nghiên lại làm như vậy, lại nghĩ đến bề ngoài dịu dàng và thái độ dịu dàng đối với anh đêm đó của Kỷ Nghiên, anh liền có chút sợ hãi.
Tô Giản bắt đầu có chút không thể nhìn thẳng hai chữ 'nữ thần' này, thậm chí ngay cả suy nghĩ đến phái nữ xinh đẹp hình như cũng không còn trở nên nóng bỏng như vậy nữa.
Có điều, chết tiệt, dù không còn suy nghĩ nóng bỏng đến các loại 'nữ thần' như thiện hậu Kỷ nữa, vậy cũng không nên đối với một người đàn ông như An Dĩ Trạch có suy nghĩ nóng bỏng chứ.
Gần đây Tô Giản có chút buồn rầu.
Cũng không biết có phải cấm dục quá lâu, một buổi sáng phá giới, anh đột nhiên có chút ăn quen bén mùi. Là một thanh niên thời đại mới, đối với loại này, anh tất nhiên không thấy xấu hổ, ngược lại, anh cảm thấy việc liên quan đến sinh mạng và việc cân bằng nhân loại sau này, là chuyện rất quan trọng. Có điều, dù là trước và sau khi sống lại, trong suy nghĩ của anh các cô em vẫn nhận vị trí chủ yếu, nhưng hiện tại, vì sao sau khi bỏ đi thân phận ma pháp sư, anh lại có hứng thú với đàn ông!
(*Ăn quen bén mùi: Nghĩa Hán-Việt là Thực tủy tri vị, thường dùng với nghĩa xấu chỉ việc thâu hương trộm tình)
Ngay từ đầu, Tô Giản cũng không ý thức được chuyện này, mặc dù cảm giác nằm chung giường với An Dĩ Trạch cũng coi như tuyệt vời, nhưng anh lại không thật sự có cảm giác đó. Có điều sau khi về đến nhà, không biết thế nào, nhìn lại An Dĩ Trạch, cảm giác của anh liền có gì đó không đúng.
Thấy mặt An Dĩ Trạch, anh sẽ nghĩ đến dáng vẻ đầy mồ hôi di chuyển trên người anh lúc đó của An Dĩ Trạch.
Thấy môi An Dĩ Trạch, anh sẽ nghĩ đến đầu lưỡi tinh tế của anh ta.
Thấy xương quai xanh của An Dĩ Trạch, anh sẽ nghĩ đến hơi thở gấp gáp của An Dĩ Trạch khi anh liếʍ lên đó.
Thấy quần của An Dĩ Trạch... mẹ nó, hoàn toàn không có năng lực lại muốn!
Tô Giản có chút sụp đổ nằm úp sấp trên vách tường, bắt đầu cào tường.
"Giản Giản?" An Dĩ Trạch tắm xong ra ngoài, nghi hoặc kêu lên.
Tô Giản xoay người, thấy An Dĩ Trạch để trần, nửa người dưới chỉ đơn giản quấn một khăn tắm, lại muốn quay đầu cào tường rồi.
Cái gọi là phúc không đến hai lần họa đến không chỉ một lần, từ khi trở về từ buổi tiệc của nhà họ Lý, anh và An Dĩ Trạch lại quay về ngủ với nhau, vì chuyện hai người ở riêng bị mẹ An phát hiện. Mẹ An nói với anh hai người cãi nhau cho nên tạm thời phân phòng ngủ, giải thích một chút cũng không nghi ngờ gì nữa, có điều mẹ An cũng dứt khoát cho người lấy đi ghế sô pha trong phòng sách, vì vậy hai không thể không tiếp tục ngủ chung trên một chiếc giường.
Nếu là lúc trước, ngủ chung cũng chỉ là ngủ chung, giỏi nhất là buổi sáng tỉnh lại trong ngực An Dĩ Trạch mà thôi, nhưng bây giờ...
Tô Giản nhìn giọt nước chảy từ l*иg ngực xuống cơ bụng rồi biến mất vào trong khăn tắm của An Dĩ Trạch, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Nam mô a di đà phật, Úm Ma Ni Bá Mễ Hồng, sắc tức là không, không chính là sắc....
Thấy Tô Giản sau khi nhìn anh một cái vội vàng quay đầu đi, trong miệng còn niệm cái gì đó, An Dĩ Trạch có chút nghi hoặc ngồi xuống bên cạnh anh: "Giản Giản, em đang làm gì vậy?"
Tô Giản ngồi xếp bằng, thẳng lưng, mắt nhìn thẳng: "Tu thân dưỡng tính."
An Dĩ Trạch: "..."
Nghiêng người qua hôn nhẹ lên mặt Tô Giản một cái, trong mắt An Dĩ Trạch ẩn ẩn ý cười: "Cần anh song tu với em không?"
Tô Giản: "..."
An Dĩ Trạch thấy mặt ánh từ từ đỏ lên, từ từ nghiêng người qua: "Giản Giản..."
Tô Giản bị giọng nói trầm nhẹ, dịu dàng bên cạnh làm giật mình, thân thể lại bị hô hấp ấm áp bên tay lại cho run lên, mắt thấy An Dĩ Trạch từ từ lại gần, trong lòng thiên thần và ác quỷ bắt đầu chiến đấu.
Ác quỷ: "Hôn, nhào qua lột khăn tắm của anh ta ra hôn! Ở đó nhất định cất giấu một vũ trụ!"
Thiên thần: "Hôn, nhất định phải nắm thế chủ động! Biển trời rộng lớn quay đầu là bờ! Xu hướng tìиɧ ɖu͙© bình thường và trinh tiết vô tận đnag ở phía trước chờ ngươi!"
Vẻ mặt Tô Giản rối rắm, cuối cùng khi môi An Dĩ Trạch chạm vào môi anh, anh liền đẩy đối phương ra, sau đó bối rối chạy vào phòng tắm.
Nằm trong bồn tằm, vẻ mặt Tô Giản mệt mỏi, hai mắt không có hồn. Tiếp tục như vậy nữa, có một ngày anh có thể đột nhiên đè An Dĩ Trạch lên giường mà...
Tô Giản đặt tay lên trán.
Có điều đầu óc lại không nghe theo lời của anh, anh vừa nghĩ đến việc đè An Dĩ Trạch, khả năng tưởng tượng cực đại của anh liền tự khởi động: An Dĩ Trạch bị trói lấy tay che mắt, thân thể không mặc gì nằm dưới người anh, mà anh nằm đè trên người An Dĩ Trạch, trong thân thể là đồ của An Dĩ Trạch, trước mắt là mặt của An Dĩ Trạch...
Thân thể Tô Giản nóng lên từ từ đem tay đến giữa hai chân, có điều đến lúc phát hiện mình đã không còn công cụ nữa, lại xấu hổ thu tay lại.
Cho nên buộc mình tưởng tượng đến một phiên bản khác... An Dĩ Trạch bị anh trói chặt hai tay đè lên giường, vẻ mặt kinh hoàng, nước mắt lưng tròng, miệng đnags thương kêu: "Ngừng lại đi! Ngừng lại đi!" Mà anh lại hoàn toàn không thương tiếc, cười gằn nhào đến, nhấc tay đánh một cái lên mông An Dĩ Trạch... anh mới có thể chậm rãi lại xao động trong lòng lắng xuống.
Mệt mỏi tắm xong, Tô Giản cúi gằm cái đầu ướt sũng đi ra. An Dĩ Trạch giương mắt nhìn anh một cái, lắc đầu, đứng dậy cầm máy sấy, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Lại đây."
Tô Giản do dự một chút, cuối cùng vẫn đi lại ngồi bên cạnh anh.
Trong lúc sấy tóc hai người không nói gì. Tô Giản nghe tiếng sấy tóc vù vù bên tai, đột nhiên cảm thấy xao động trong lòng từ từ biến mất, mà một cảm giác ấm áp lại từ từ tràn ra.
Thả máy sấy tóc, An Dĩ Trạch nâng một bên tóc rũ xuống của Tô Giản, nhẹ nhàng vén ra sau tai, dịu dàng nói: "Được rồi."
Tô Giản có chút chưa thỏa mãn: "Nhanh như vậy?"
Vẻ mặt An Dĩ Trạch dịu dàng, đưa tay lên chạm một bên mặt của Tô Giản, nở một nụ cười: "Ừ."
Mặt Tô Giản có chút nóng, không được tự nhiên nói: "Cảm ơn... cái đó, tôi muốn lên giường!" Nói xong liền đứng dậy.
An Dĩ Trạch kéo tay anh lại, cũng đứng dậy theo, mỉm cười nhìn anh: "Anh lên giường với em."
Tô Giản: "..."
Lúc ngủ, Tô Giản cố ý cách An Dĩ Trạch thật xa.
Có điều không thể phủ nhận, vài ngày trước luôn ngủ một mình, mặc dù có thể thoải mái lăn qua lộn lại trên giường, nhưng cuối cùng cũng không bằng hiện tại An Dĩ Trạch nằm một đầu giường khiến anh có cảm giác thực tế.
Ôm mâu thuẫn xoắn lại trong lòng, tối hôm đó Tô Giản lại giống như hai ngày trước, mơ thấy một giấc mơ.
Cảnh trong mơ vẫn là hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi, anh và An Dĩ Trạch đang điên loan đảo phương, từ trên giường đến trên sàn rồi phòng tắm, ban công, từ tư thể phổ thong đến kiểu Ý...
Buổi sáng tỉnh lại, nhớ lại hình ảnh trong mơ, Tô Giản thật sự không dám nhìn thẳng An Dĩ Trạch.
Ngược lại, vẻ mặt An Dĩ Trạch vô cùng tự nhiên hôn anh.
"Đợi lát nữa anh đưa em đi làm." An Dĩ Trạch nhẹ cạ lên mặt anh, giọng nói dịu dàng có chút khàn khàn của ngày mới.
Tô Giản mang suy nghĩ không thuần khiết lui lại một chút, bất đắc dĩ nói: "Không muốn lúc rời giường lại gặp phải chuyện buồn bực ở trường!"
An Dĩ Trạch cười khẽ một tiếng, khiến l*иg ngực Tô Giản hơi chấn động: "Không muốn đi làm, vậy thì không đi!"
Tô Giản cũng cười: "Anh là tổng giám đốc, tất nhiên có thể nói như vậy, nhưng tôi không may mắn như anh, không đi làm, ai nuôi tôi?"
An Dĩ Trạch nhẹ nhàng nói: "Anh nuôi em!"
Tô Giản: "..."
Bò ra khỏi chăn, Tô Giản đứng dậy xuống giường, nhìn thấy An Dĩ Trạch không chút cố kị cởϊ qυầи áo ngủ lại mặc quần áo trước mặt anh, không khỏi có chút không tự nhiên, nhưng lại không nhịn được dán mắt lên cơ bụng và bộ phận dưới cơ bụng của An Dĩ Trạch.
Nhớ lại giấc mơ tối qua, anh liền nhìn cơ bụng tám múi này, liếʍ môi lại liếʍ môi...
An Dĩ Trạch đột nhiên nhìn sang: "Giản Giản, em đang nghĩ gì đấy?"
Tô Giản lắc đầu: "Hả, không nghĩ gì hết!"
An Dĩ Trạch: "Em đỏ mặt."
Tô Giản: "..."
Trên đường đi làm, ngồi bên cạnh An Dĩ Trạch, Tô Giản cầm điện thoại di động lên, lặng lẽ đăng một bài post lên diễn đàn.
"Chủ nhà là nam, gần đây đột nhiên yêu anh em mình, làm sao bây giờ? Gấp, online chờ!"
Cũng không biết có phải mọi người trên đường đi làm đều cầm di động hay không, cũng không lâu lắm, bài post cũng lần lượt có câu trả lời.
"Chủ nhà đã cong, giám định xong."
"Lại có thể hạ thủ được với anh em mình... chủ nhà, giỏi lắm!"
"Chủ nhà, người anh em đó như thế nào? Dáng người đẹp không?"
"Dũng cảm nhào đến đi chủ nhà, đừng nên do dự!"
"Hủ nữ lầu trên, mấy người đủ rồi! Chủ nhà, người anh em đó thế nào? Mùi vị ngon không? Tôi thích thêm chút thì là."
"Ha ha ha, lầu trên đủ rồi!"
"Chủ nhà động lòng với anh em của mình, thích anh ta thì nói cho anh ta biết đi!"