Editor: Lin
Bữa tối vẫn tiếp tục ăn cơm đặt bên ngoài như cũ, ăn xong, Tô Giản lại
trở về phòng của mình. Mở máy vi tính mò mẫm một hồi, hoàn toàn mất đi
vẻ hưng phấn ban đầu nên anh không thể làm gì khác hơn là tìm quần áo đi tắm.
Tủ quần áo của cô nàng Tô Giản này cũng gọn gàng như máy vi tính vậy,
vậy mà một đống quần áo hoa hòe đủ màu sắc cũng khiến Tô Giản cảm thấy
nhức đầu, lục tìm trong mấy bồ đồ in hình con thỏ và mèo hello kitty một hồi, cuối cùng Tô Giản cũng tìm thấy một bộ đồ ngủ mà mình có thể chịu
đựng được, lại trực tiếp chọn một cái áo sơ mi trắng làm áo ngủ.
Phòng ngủ An Dĩ Trạch có phòng vệ sinh riêng, cho nên Tô Giản hoàn toàn
có thể an tâm sử dụng phòng vệ sinh bên ngoài, đây là chuyện duy nhất
khiến Tô Giản cảm thấy được an ủi. Tô Giản cởϊ qυầи áo, chiếc gương lớn
trước mặt lập tức hiện rõ đường nét thân thể cô.
Đây là lần đầu tiên Tô Giản nhìn rõ ràng bộ dạng bây giờ của mình. Không thể không nói, vóc người của em gái họ Tô này rất khá, ngực không quá
lớn, bộ dạng hết sức đẹp mắt, eo thon, ước chừng khoảng một thước chín,
đôi chân thẳng dài, da cũng rất trắng, xem toàn bộ, dáng người cô gái
này thon gọn nhưng lại không có vẻ gầy nhỏ, hơn nữa còn có khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, tuyết đối là một cô gái chất lượng tốt!
Tô Giản nghĩ, đây chính là loại hình anh luôn tha thiết ước mơ đó!
Chỉ tiếc, trời cao quá ưu ái anh, quả thật đã thỏa mãn nguyện vọng của anh, nhưng thỏa mãn ước nguyện có chút hơi quá rồi.
Tô Giản lưu luyến lắc cặp mông thưởng thức một lần nữa, vẻ kiêu ngạo trên gương mặt nhất thời hiện lên chút mất mát.
Thưởng thức thưởng thức, Tô Giản đột nhiên nhớ đến một chuyện: Cô gái
này muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người, cùng
nhau tồn tại dưới một mái nhà trong một năm, An Dĩ Trạch có thể thích cô gái này thì phải làm thế nào? Nếu như thật sự là như vậy, một năm sau
tên họ An đó có thể không đồng ý ly hôn hay không?
Nghĩ như vậy, Tô Giản bắt đầu có chút sốt ruột, thật vất vả hai người
này là kết hôn giả, thật vất vả anh mới nhìn thấy ngày tự do, loại
chuyện đáng sợ này không thể xảy ra!
Vì vậy Tô Giản khó khăn tắm xong mặc quần áo lập tức chạy đến gõ cửa phòng ngủ của An Dĩ Trạch.
Cửa mở ra, thứ đầu tiên Tô Giản nhìn thấy là l*иg ngực lõa lổ của An Dĩ Trạch.
Tô Giản: “...”
An DĨ Trạch hiển nhiên cũng vừa tắm xong, toàn thân trên dưới chỉ quấn
một cái khăn tắm, anh vừa dùng khăn mái tóc ướt nhẹp trên đầu vừa cúi
người xuống nhìn người trước mặt: Tóc dài ướt đẫm có vẻ hơi lộn xộn,
toàn thân chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng ướt mất một nửa, phía dưới
chiếc áo là vóc người như ẩn như hiện, không cần nhìn cẩn thận cũng biết rõ là không mặc áσ ɭóŧ.
Trong mắt An DĨ Trạch lướt qua một tia u ám, lông mày hơi nhíu lại: “Có chuyện gì sao?”
Tô Giản tất nhiên không ý thức được vấn đề hình tượng của mình, hiện tại trong lòng anh đang vô cùng ghen tỵ với thân thể lỏa lổ trước mắt! Chết tiệt, tên An Dĩ Trạch này bình thường mặc quần áo nên không nhìn ra,
tại sao lúc cởϊ qυầи áo lại có cơ bắp như vậy! Bắp thịt cánh tay này! Cơ ngực này! Bụng tám múi này! Cho anh ta một gương mặt như vậy rồi thì
thôi đi, lại cho anh ta thêm một dáng người đẹp như vậy, đồ tốt đều đặt
trên cơ thể của một người, Thượng Đế, sao người lại bất công như vậy!
Ánh mắt Tô Giản nhìn theo một giọt nước nhỏ từ một lọn tóc của An Dĩ
Trạch từ từ lăn xuống từ cổ đối phương đến l*иg ngực rồi đến bụng, trong mắt đều là những tia máu màu đỏ ao ước và ghen tị với dáng người trước
mắt.
Nhưng tất cả điều này vào trong mắt của An Dĩ Trạch lại thành hình ảnh
khác, hình ảnh một cô nhóc mở to hai mắt nhìn chằm thân thể mình, ánh
mắt đi thắng xuống, cuối cùng đến bụng thì không nhúc nhích, mà khuôn
mặt nhỏ nhắn lại từ từ đỏ bừng.
Ở chung nhà lâu như vậy, lần đầu tiên An Dĩ Trạch cảm thấy hô hấp mình căng lên một chút.
Vì vậy âm thanh lạnh lùng bình thường phát ra cũng không tự chủ trở nên mềm mại: “Giản Giản?”
Tô Giản thật sự muốn cự tuyệt xưng hô này, nhưng nghĩ đến việc hai người còn phải diễn cảnh ân ái trước mặt người ngoài, nếu bình thường không
luyện thành thói quen sau này gọi sai sẽ không tốt, huống hồ ‘Giản Giản’ thì có gì khi so với ‘bà xã’ ‘vợ’, cho nên anh cố hết sức nhịn việc
muốn nổi da gà lại. Ngẩng mặt lên, trong lòng Tô Giản vừa châm chọc An
Dĩ Trạch không có việc gì lớn lên
thì cần gì phải cao như vậy chứ vừa nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Em nói đi."
Tô Giản nhìn thẳng vào An Dĩ Trạch: "Tôi đột nhiên nghĩ đến, chúng ta
kết hôn theo hợp đồng, nhất định phải chia tay, vậy không phải chúng ra
nên cam kết với nhau, nhất định không được thích đối phương?"
An Dĩ Trạch không nói gì.
Trong lòng Tô Giản kêu to: Xem đi xem đi, quả nhiên người này không phải người tốt, may mà mình kịp nghĩ tới, kịp thời phòng ngừa khả năng có
thể xuất hiện....
"Tôi sẽ không thích em."
Tô Giản sửng sốt.
An Dĩ Trạch thản nhiên bổ sung thêm một câu: "Cho nên em yên tâm đi."
Gì chứ! Rõ ràng là đáp án mình muốn, nhưng tại sao do An Dĩ Trạch nói ra lại khiến người ta nghe vào khó chịu như vậy!
Tô Giản tức giận nói: "Vậy anh cần phải nhớ lời này của mình!"
An Dĩ Trạch gật đàu: "Được."
Tô Giản không rõ tại sao lại càng cảm thấy khó chịu. Dù sao cũng đã nhận được đáp án mình mong muốn, Tô Giản cũng không muốn đứng ở chỗ này
khiến cho mình càng không thoải mái, vì vậy không nói gì thêm, lập tức
xoay người nhảy đi.
"Rầm... a!"
Còn chưa nhảy được hai bước, chân Tô Giản mất thăng bằng một cái, lập tức ngã trên mặt đất.
An Dĩ Trạch bước nhanh tới đỡ anh dậy: "Ngã có đυ.ng vào chỗ nào không?"
Ông đây ngã thê thảm như vậy, có thể không bị đυ.ng vào chỗ nào sao? Tô
Giản trợn mắt lên giận dữ nhìn An Dĩ Trạch, đáng tiếc nước mắt theo quán tính chảy ra, hoàn toàn che hết tức giận trong ánh mắt, vào trong mắt
An Dĩ Trạch chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương: "Đau..."
An Dĩ Trạch ôm anh lên ghế sô pha xong: "Để anh xem, đυ.ng vào chỗ nào?"
Tô Giản chỉ chỉ cái chân vốn lành lặn của mình, trong lòng cũng vô cùng
lo lắng. Một chân của anh đã bị thương, một cái khác này ngàn vạn lần
không thể xảy ra vấn đề gì, nếu không cả đến nhảy anh cũng không thể,
chỉ có thể ngồi xe lăn.
An Dĩ Trạch nắm phần đầu gối bị tụ máu, quan sát tỉ mỉ một phen: "Sẽ không có chuyện gì lớn, thoa một ít thuốc là được rồi."
Nói xong anh lập tức đứng dậy.
Tô Giản thả hai chân trần của mình lên ghế sô pha, nhìn An Dĩ Trạch đi
lấy hòm thuốc mở ra, nhìn anh ta lấy thuốc cao bôi loạn lên chân mình.
"A...."
"Kiên nhẫn một chút, thoa xong sẽ hết đau."
Tô Giản ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích, nhìn An Dĩ Trạch đang nửa
ngồi thoa thuốc cho mình, tâm tình đột nhiên có chút phức tạp.
Anh cảm thấy, kể từ sau khi biết mình kết hôn giả với An Dĩ Trạch, nhìn
tên tình địch trước mắt này hình như... trở nên thuận mắt hơn một chút.
"An... Dĩ Trạch."
An Dĩ Trạch ngẩng mặt lên.
Tô Giản quay đầu đi không nhìn anh, kì cục nói: "Tôi, cảm ơn!"
An Dĩ Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô và hàng lông mi có
chút rung rung, im lặng một lát rồi nói: "Anh đưa em về phòng."
"Hả?" Tô Giản đang sững sờ, đột nhiên thấy thân thể nhẹ bẫng, lúc ý thức được thì anh đã bị An Dĩ Trạch ôm ngang lên.
Kiểu bồng công chúa này, có cần phải thường xuyên như vậy không! Biết
hai chân mình bị thương không thể làm gì ngoài việc dựa vào An Dĩ Trạch, Tô Giản cảm thấy rất mất thể diện, không khỏi vùi mặt muốn trốn tránh.
Vì vậy An Dĩ Trạch lại cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng dính vào l*иg ngực trần của mình.
Ánh mắt anh không tự chủ sâu thêm một chút.
Ôm Tô Giản trở về phòng, thả lên giường, ánh mắt liếc qua chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu trắng bị lộ ra vì hành động vừa rồi, An Dĩ Trạch khẽ trợn mắt,
nói: "Anh đi nha."
Tô Giản còn ngượng ngùng vì kiểu ôm công chúa vừa rồi vì vậy khi nghe An Dĩ Trạch nói thì cúi đầu thật thấp, ngượng ngùng đáp "ừ."
An Dĩ Trạch dừng lại một chút, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi An Dĩ Trạch rời đi, Tô Giản nằm trên giường, chán đến chết, suy
nghĩ một chút, khó khăn bò đến trước máy tính, bắt đầu lướt nét.
Anh vốn muốn dạo diễn đàn một chút, nhưng lại vô tình nhìn thấy một bài đăng về người chuyển giới, Tô Giản nhất thời sửng sốt.
Đúng vậy, dù hiện tại anh biến thành một cô gái, nhưng còn có thể thông qua phẫu thuật chuyển giới trở về làm đàn ông.
Vì vậy Tô Giản kích động bắt đầu tìm tòi những thứ liên quan.
Xem một hồi, nhiệt tình của anh dần dần trở nên nguội dần.
Dù sao, từ góc độ thân thể mà nói, chuyện chuyển giới cũng không phải dễ dàng.
Cô gái họ Tô này đã chết thật rồi, còn anh lại sống lại trong thân thể
một người khác, anh cũng không biết, nhưng nếu anh chiếm được thân thể
cô gái này may mắn sống lại, nên quý trọng thay cô gái đó, không nên tùy tiện chà đạp.
Huống hồ, cô gái này còn có người thân bạn bè, anh cũng phải suy nghĩ cho họ một chút.
Tô Giản thở dài một tiếng, tắt vi tính, lại lên giường nằm.
Xem ra, lúc này, anh không hề còn một cơ hội nào để trở về làm một người đàn ông nữa rồi.
Cho ên anh phải đối mặt với thực tế.
Từ nay về sau, anh chỉ có thể tiếp tục sống trong thân thể một cô gái.
Từ giờ trở đi anh không còn là Tô Giản.
Từ giờ trở đi, cô là Tô Giản.