Editor: Lin
Tiếp theo, An Dĩ Nhu muốn vào cửa hàng tổng hợp mua đồ lót, lặng lẽ nói với Tô Giản, đầu tiên Tô Giản ngẩn ngơ, tiếp theo là kích động.
Đồ lót! Đi với cô em mua váy thì tính là gì, đi cùng cô em đi mua đồ lót mới hạnh phúc!
Tất cả không thích nhất thời tan thành mây khói, Tô Giản ngang ngược chỉ huy An Dĩ Trạch lái xe: "Đến cửa hàng tổng hợp XX!"
Ai ngờ sau khi An Dĩ Trạch đậu xe, Tô Giản hoàn toàn không thấy bóng dáng của cửa hàng tổng hợp nào cả, anh khó chịu nói: "Đây là đâu?"
An Dĩ Trạch: "Cửa hàng chuyên môn mô hình quân sự."
Tô Giản: "..."
An Dĩ Trạch vào trong lập tức trực tiếp hỏi nhân viên cửa hàng: "Nơi này có mô hình tày sân bay không?"
Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình: "Có! Có!"
Dù Tô Giản bị hành động bất ngờ này của An Dĩ Trạch làm có chút 囧, nhưng khi thật sự thấy các loại mô hình, anh lập tức hưng phấn. Cũng may anh nhớ được bây giờ mình là con gái, cho nên biểu hiện không quá khoa trương, mà dè dặt thưởng thức.
An Dĩ Trạch kéo tay anh chậm rãi thưởng thức, cuối cùng đứng ở trước mặt một mô hình máy bay, mới cúi đầu hỏi anh: "Em có thích cái này không?"
Mô hình vừa oai phong vừa đẹp, Tô Giản thật sự rất thích, trong chốc lát cũng không khách sáo, nhìn An Dĩ Trạch nở một nụ cười thật to: "Ừ!"
An Dĩ Trạch nhanh nhẹn thanh toán.
Lần nữa trở lại xe, An Dĩ Nhu cười nói: "Không nghĩ tới chị dâu còn thích cái này."
Tô Giản lập tức rùng mình một cái. Đúng rồi, rất ít con gái thích những thứ này, anh phải nghĩ một lý do thích hợp mới được! Đại não nhanh chóng chuyển động, Tô Giản chỉ thản nhiên cười: "Ha ha, cái này... là vì, chị rất yêu nước!" Nghĩ được lý do, Tô Giản càng nói càng trôi chảy. "Đất nước cải cách mở được ba mươi năm, tổ quốc của chúng ta ngày càng hùng mạnh, lực lượng quân sự của chúng ta ngày càng mạnh mẽ, chúng ta cũng có tàu sân bay của riêng mình rồi! Là một người con gái của Trung Quốc, chị thật sự vô cùng tự hào!"
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Nhu: "... Chị dâu, chị thật đáng yêu, ha ha ha ha!"
Đi đến cửa hàng chuyên kinh doang đồ lót, An Dĩ Nhu bắt đầu chọn đồ. Ngược lại Tô Giản nhìn những bộ đồ lót nữ màu sắc rực rỡ, có chút không được tự nhiên, liếc về phía An Dĩ Trạch đang ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh nhạt không chút khác thường, Tô Giản không khỏi thầm than công lực mình không đủ.
Khó chịu đi tới bên cạnh An Dĩ Trạch, Tô Giản cố làm vẻ thưởng thức, cố gắng để mình thật tự nhiên. Đột nhiên, An Dĩ Trạch quay đầu nhìn anh: "Em không mua sao?"
Tô Giản lập tức lắc đầu một cái.
An Dĩ Nhu đi ra từ phòng tha đồ, vẫy tay với Tô Giản: "Chị dâu, chị qua đây!"
Tô Giản ngơ ngác đi qua, An Dĩ Nhu kéo anh vào phòng thay đồ, sau đó mới cởi chiếc váy mình đang mặc ra.
Tô Giản: "..."
Toàn thân An Dĩ Nhu chỉ có đồ lót, cô vừa chỉnh dây an toàn, vừa hỏi Tô Giản: "Chị dâu, chị thấy bộ này nhìn được không?"
Tô Giản: "..."
An Dĩ Nhu kinh ngạc: "Chị dâu?"
"Hả, à..." Tô Giản phục hồi tinh thần lại, cố gắng che dấu sự khϊếp sợ và bối rối của mình: "Đẹp, rất dễ nhìn!"
An Dĩ Nhu cười rộ lên: "Chị dâu, chị nói bộ này sao?"
Tô Giản suy nghĩ một chút: "Rất đẹp!"
An Dĩ nhu cười thành tiếng, giơ tay lên che ngực, nhìn gương, miệng nói: "Chị dâu, chị nói xem, có phải bộ này có chút chật không?"
Tô Giản cố gắng dùng ánh mắt tự nhiên bình tĩnh nhìn vào ngực An Dĩ Nhu. "Hình như... là có một chút.”
"Vậy xem ra phải mặc lớn một chút!" An Dĩ Nhu đưatẩy sau lưng, bắt đầu cởϊ áσ ngực, chuẩn bị thử một áo khác, bỗng nhiên liếc về phía Tô Giản trong kính, không khỏi ngẩn ra. "Chị dâu, chị sao vậy? Mặt của chị thật là đỏ!"
Tô Giản lúng túng nói: "Nơi này... nơi này quá nhỏ, hơi nóng."
"Thật sao?" Trong cửa hàng điều hòa đầy đủ, chính An Dĩ Nhu cũng không thấy nóng, nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Giản, lại cảm thấy có chút áy náy. "Thật ngại quá, chị dâu, vậy để em thử nhanh một chút."
Tô Giản bối rối nói: "Không sao, không nóng."
An Dĩ Nhu thử tất cả các bộ đồ lót mình chọn trong một lần, sau đó hỏi ý kiến Tô Giản. Trong lòng Tô Giản sớm đã ngượng đỏ như máu, nhưng vẻ mặt vẫn tính là kiềm chế được bình tĩnh, chẳng qua mỗi lần An Dĩ Nhu thay quần áo, ánh mắt anh sẽ không tự nhiên lắm liếc qua một bên.
Cuối cùng An Dĩ Nhu cũng chọn được cho mình một bộ đồ yêu thích, quay đầu thấy Tô Giản đang hít sâu, bỗng nhiên nói: "Chị dâu, chị không mua sao?"
Tô Giản vội nói: "Chị không cần!"
An Dĩ Nhu ôm lấy cánh tay của anh: "Đúng lúc tới đâu, chị cũng chọn mấy món đi! Đối với phụ nữ mà nói, đồ lót mới là quan trọng nhất!"
Tô Giản bị An Dĩ Nhu kéo ra bên ngoài chọn đồ lót, trong lòng quả thật rất bối rối. Thấy hai người họ đi ra, An Dĩ Trạch vẫn liên tục nhìn điện thoại di động nhìn 2 người đến, chẳng qua lúc ánh mắt rơi lên mặt Tô Giản thì có chút chậm lại.
An Dĩ Nhu hỏi Tô Giản:”Chị dâu, chị thích màu gì?”
Tô Giản nhắm mắt nói:”Tùy em…”
An Dĩ Nhu không hài lòng lắm với đáp án này của anh, suy nghĩ 1 chút, thấp giọng nói với Tô Giản:”Vậy anh ba thích màu gì?”
Tô Giản:”…”
An Dĩ Nhu cười gian xảo, nói nhỏ:”Chị dâu, nếu chị không nói, vậy có lẽ em phải đi hỏi anh ba rồi!”
Tô Giản bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tưởng tượng màu sắc trong tủ quần áo của An Dĩ Trạch, lần này nhớ lại, anh nhớ lúc trước vô tình chú ý tới bên trong tủ quần áo của , tất cả trong đó đều là qυầи ɭóŧ màu đen của các nhãn hiệu nổi tiếng, vì vậy Tô Giản úp mở:”màu đen.”
“Màu đen?” An Dĩ Nhu ngẩn ra, sau đó cười ý vị sâu xa.
Tô Giản bị nụ cười của cô làm có chút rùng mình, vì vậy hỏi:”Sao vậy?”
“Không có gì.” Đôi mắt An Dĩ Nhu cong cong.”Chẳng qua em cảm thấy, chị dâu mặc đồ đen nhất định rất đẹp.”
Tô Giản cũng không có ý kiến, An Dĩ Nhu lập tức chọn cho Tô Giản vài bộ đồ lót, sau đó kéo Tô Giản vào phòng thử thay quần áo.
Ngày thường, tắm xong, thỉnh thoảng Tô Giản không có việc gì cũng thưởng thức cơ thể mình một chút, Tô Giản đã sớm thấy quen với thân thể này, chẳng qua bây giờ có An Dĩ Nhu đứng bên cạnhn nhìn chăm chú như vậy, Tô Giản đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
Tô Giản bối rối cởϊ áσ, sau đó há miệng run rẩy thay thử áσ ɭóŧ.
An Dĩ Nhu thưởng thức bộ nội y của anh không chớp mắt, thành thật thở dài nói:”Chị dâu, dáng người của chị thật tốt!” Ngừng lại 1 chút, cô bổ sung:”Thảo nào anh ba lại thích chị như vậy!”
Tô Giản:”…”
Thấy Tô Giản thay xong đồ lót, An Dĩ Nhu quan sát anh 1 phen, sau đó bình luận:”Chị dâu, bộ này không tệ! Da chị trắng, màu đen sẽ tôn lên nó!”
Tô Giãn cũng không biết nên làm vẻ mặt gì, chỉ nhạt nhẽo nói:”Cảm ơn…”
An Dĩ Nhu đột nhiên giơ tay bóp nhẹ ngực anh 1 cái, thở dài:”Chị dâu, ngực của chị thật đẹp! Vừa lớn vừa thẳng, lại còn đầy đặn như vậy!”
Tô Giản ngây như phhỗng, 1 hồi lâu sau mới phản ứng được. Anh…anh bị một cô em tập kích?
Trước đây anh luôn mong ngóng có thể tập kích ngực 1 em gái, kết quả cuối cùng ân hận cả đời, hôm nay có được cuộc sống mới, nhưng không nghĩ lại bị cô này chủ động tập kích, đây là trời cao đang bồi thường cho anh sao? Nhưng tại sao anh lại cảm thấy điều bồi thường này, khá là quái dị?
An Dĩ Nhu xem xét bộ ngực của Tô Giản, bỗng nhiên nói:”Em cảm thấy có 1 bộ rất hợp với chị, chị dâu chị chờ 1 chút, em ra ngoài lấy vào cho chị, trước đó chị thử 1 bộ khác đi!”
“Ừ”.
An Dĩ Nhu mở cửa ra ngoài, sau đó khép cửa lại. Tô Giản nghiêng đầu nhìn mình trong gương, sau đó cởi nút áo, bắt đầu thay 1 bộ đồ lót khác.
Bên ngoài, An Dĩ Nhu chạy thẳng tới bộ đồ lót cô nhìn thấy, lấy xuống,vừa may là đúng cỡ của Tô Giản, đang định trực tiếp cầm đưa cho Tô Giản, chẳng qua là vừa liếc mặt, cô lập tức nhìn thấy anh trai mình vẫn luôn ngồi đó yên lặng chờ, An Dĩ Nhu bỗng nhiên dừng bước.
Cô thay đổi ý định.
“Anh ba!”
An Dĩ Trạch đưa mắt về phía cô.
An Dĩ Nhu đưa bộ đồ lốt trong tay cho anh:”Đây là bộ đồ chị dâu thích, anh đưa vào cho chị ấy đi! Em muốn đi vệ sinh 1 chút!”
An Dĩ Trạch vẫn không nhúc nhích, không có trả lời.
An Dĩ Nhu vẫn đẩy bộ đồ lót về phía trước. “Anh ba?”
Ánh mắt An Dĩ Trạch sâu thẳm, im lặng 1 lúc rồi nhận lấy bộ đồ.
An Dĩ Nhu giao đồ vào tay anh, lập tức vui vẻ nói:”Em vào phòng vệ sinh! Anh ba, anh nhanh đưa vào cho chị dâu đi!” Nói xong cũng không chờ An Dĩ Trạch đáp lại, cô lập tức đi về phía phòng vệ sinh.
Tô Giản chuẩn bị thử mặc bộ đồ lót khác, đo chừng vị trí tốt, sau đó đưa tay bắt đầu cài nút áo sau lưng, nhưng anh với tay ra sau mấy lần,vẫn không cài được nút áo.
Ngay lúc này, tiếng mở cửa vang lên. Anh cho là An Dĩ Nhu vào, lập tức nói:”Tiểu Nhu, em có thể cài áo giúp chị được không?”
Sau lưng là 1 mảnh im lặng.
Phát hiện có gì không đúng, Tô Giản ngẩng đầu lên, trong gương là ánh mắt sâu thẳm của An Dĩ Trạch.
Tô Giản bỗng nhiên xoay người lại:”Tại sao lại là anh?”
An Dĩ Trạch bình tĩnh nói:”Tiểu Nhu vào phòng vệ sinh, muốn anh đưa quần áo vào cho em.
“Ồ” Phát hiện là An Dĩ Trạch, Tô Giản cũng không thấy quá lo lắng, ít nhất thả lỏng hơn so với lúc ở cùng An Dĩ Nhu nhiều, vì vậy anh tự nhiên nói với An Dĩ Trạch:”Dĩ Trạch, anh cài giúp tôi một chút! Tôi không cài được!”
An Dĩ Trach im lặng 1 lát, đứng sau lưng anh, cài nút áo.
Tô Giản thở ra 1 hơi, nhìn vào gương một cái, cảm thấy không tệ, vì vậy bắt đầu cởi nút áo, chuẩn bị cởi ra.
Đến lúc cởi được 1 nửa, Tô Giản lơ đãng nhìn thấy ánh mắt cứng ngắc của An Dĩ Trạch, đột nhiên cảm thấy không đúng.
Hỏng! Anh lại quên, hiện tại anh là con gái, mà cái vị sau lưng, là 1 đại lão gia thuần khiết! Dù ngoài mặt hai người là vợ chồng nhưng trên thực tế là quan hệ ‘nam nữ’ trong sáng, là 1 cô em chính trực, tại sao anh lại có thể để 1 người đàn ông thấy ngực của mình!
Tô Giản lập tức đưa tay lên lấy tay che ngực, vội la lên:”Nhắm mắt lại! Không cho nhìn!”
Vẻ mặt của An Dĩ Trạch cũng coi như bình tĩnh, nghe vậy anh ung dung nhắm mắt lại.
Tô Giản đưa hai tay đẩy anh ra ngoài cửa. An Dĩ Trạch vẫn đang nhắn 2 mắt, bỗng nhiên lên tiếng :” Em mặc quần áo xong trước đã.” Giọng nói trầm thấp, hơi có chút khàn khàn.
Lúc này Tô Giản mới ý thức được hiện tại mình còn chưa mặc xong đồ lót, vội vàng mặc qua loa, có điều hết lần này đến lần khác lại cài không được. Tô Giản dứt khoát khoác áo ngoài lên, sau đó đẩy An Dĩ Trạch ra ngoài.
An Dĩ Trạch cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi ra ngoài, hơn nữa còn đặc biệt giúp anh khép cửa lại.
Tô Giản thở ra 1 hơi, lúc này mới nhìn lại bộ nội y được mặc qua loa, bắt đầu mặc lại. Soi gương tự nhéo ngực mình, suy nghĩ trong đầu Tô Giản không khỏi bay tứ tung. Nói làm phụ nữ cũng không dễ dàng mà, đàn ông có 2 điểm này, nhưng đàn ông lại không bao giờ sợ bị lộ ngực, phụ nữ thì nhất định phải che kín lại, điều này nói rõ là gì? Nói rõ thịt rất quan trọng! Từ trước đến nay, anh luôn mơ ước đến 2 bộ ngực no đủ của phụ nữ, thỉnh thoảng không cẩn thận đυ.ng phải ngực bạn học cũng sẽ lén chạm lại, mà hôm nay, cuối cùng anh có thể muốn bóp thì bóp, muốn nhào nặn thế nào cũng được, nhưng anh lại hoàn toàn không vui…mẹ nó, ai có thể vui khi tự mình chơi ngực mình chứ!”
Tô Giản thở dài, sau khi sửa lại nội y của bản thân, mới mở cửa phòng thử quần áo ra.
Thấy anh đi ra, An Dĩ Nhu hỏi:”Chị dâu, chị thử xong rồi?”
“Ừ.” Tô Giản gật đầu, nhìn quanh 1 vòng, ‘a’ 1 tiếng,”Anh 3 em đâu?”
“Anh 3…”, An Dĩ Nhu nói ý vị sâu xa, biểu tình lại hết sức chính trực. “Vừa rồi lúc em trở lại, thấy anh ấy che mũi đi vào phòng rửa tay, hình như là chảy máu mũi.”
Tô Giản:”…”
Tác giả có lời muốn nói: Xử nam 30 tuổi thật không dễ dàng mà…