"Anh, mua cho bạn gái một bông hao hồng đi!" Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Tô Giản nhìn một cái, phát hiện đó là một cô bé mười một mười hai tuổi, xách một giỏ hoa hồng, đang giơ một bông lên trước mặt An Dĩ Trạch, tha thiết nhìn anh.
Tô Giản yên lặng đổ mồ hồi, giương mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, không nghĩ An Dĩ Trạch cũng đang nhìn lại anh, ánh mắt hai người gặp nhau, Tô Giản ngẩn ra, ngay sau đó dùng ánh mắt tha thiết ám chỉ: An Dĩ Trạch không muốn mua! Hai người bọn tôi không phải người yêu, ông đây cũng không có chút hứng thú nào với hoa hồng!
"Không." An Dĩ Trạch nói với cô bé.
Tô Giản thở phào nhẹ nhóm: "May quá, An Dĩ Trạch hiểu ý của mình...
"Cô ấy không phải bạn gái anh, cô ấy là vợ anh." An Dĩ Trạch nói tiếp.
Tô Giản vừa thở ra một chút còn chưa kịp làm gì đã dâng, thiếu chút nữa làm chính mình nghẹn chết, nhất thời ho hai tiếng.
Ngược lại, cô bé rất lanh lợi, nghe vậy thì lập tức sửa lời: "A, vậy anh trai mua cho chị dâu một bông hoa đi!"
An Dĩ Trạch bình tĩnh nhận lấy bông hoa hồng, trả tiền xong, cô bé ngọt ngào nói: "Anh và chị quả là một đôi trai tài gái sắc! Chúc anh chị yêu nhau trọn đời, sớm sinh quý tử!"
Tô Giản vừa mới tỉnh lại nghe câu "sớm sinh quý tử", nhất thời lại ho khan.
An Dĩ Trạch giơ tay lên vỗ nhẹ lưng anh một cái, cau mày nói: "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
Tô Giản lắc đầu: "Không có gì." Nhìn sang cô bé đang bán những bông hoa hồng cho cặp tình nhân khác, anh chỉ có thể thở dài nói: "Con nít bây giờ, thật không bình thường!"
"Ừ." An Dĩ Trạch đáp một tiếng, đặt hoa hồng vào tay anh.
Tô Giản đẩy lại, không chịu nhận, ngược lại còn oán giận nói: "Tại sao anh lại mua?"
An Dĩ Trạch kéo tay Tô Giản qua, đặt nhành hồng lên bàn tay anh, hơn nữa còn nắm tay anh lại, sau đó thu tay về, từ tốn nói: "Thừa tiền."
Tô Giản: "..."
Rạp chiếu phim bắt đầu soát vé vào sân, sau khi đi vào, Tô Giản mới phát hiện, toàn bộ sảnh đều là tình nhân, mà chỗ bọn họ ngồi, là hàng cuối cùng.
Ban đầu Tô Giản còn có chút kinh ngạc, sau đó suy nghĩ một chút đây là phúc lợi Đêm Thất Tịch nên cũng bình thường trở lại, ngồi vào chỗ cùng với An Dĩ Trạch, ngẩng đầu nhìn về phía trước, anh thở dài nói: "Không nghĩ tới ban ngày lại nhiều người như vậy!"
An Dĩ Trạch đưa mắt kính 3D cho anh, Tô Giản nhận lấy, giường mắt nhìn An Dĩ Trạch đang đeo thử mắt kính một chút, không khỏi sửng sốt. Mắt An Dĩ Trạch không cần, trước đó anh cũng chưa bao giờ thấy anh ta đeo kính, dù không muốn thừa nhận, nhưng dáng vẻ đeo kính của An Dĩ Trạch, quả thật là… cực lóa mắt.
Giống như xã hội đen! Tô Giản chua xót nghĩ, rồi sau đó không kịp chờ lập tức đeo kính lên, vô cùng mong mỏi hỏi An Dĩ Trạch: “Sao? Có giống đại ca không?”
An Dĩ Trạch: “Giống người mù.”
Tô Giản: “…”
Màn hình phát quảng cáo. Tô Giản không hứng thú lắm, thình lình, một gương mặt nahỷ vào tầm mắt, Tô Giản mở to mắt, dùng khuỷu tay đυ.ng vào An Dĩ Trạch: “Anh hai anh!”
Trên màn hình chính là Diệp Lãng, anh tuấn nho nhã, mặt cười tủm tỉm, chỉ mười giây ngắn ngủi, lại bắn hormone tung tóe không gian nho nhỏ, Tô Giản nghe được phía trước có giọng nữ khẽ hô.
Tô Giản không chớp mắt nhìn hình ảnh phóng đại của Diệp Lãng trên màn hinh, đợi đến lúc quảng cáo kết thúc mới thu hồi tầm mắt, lúc này anh mới phát hiện An Dĩ Trạch đang nhìn mình, biểu tình khốc liệt giống như xã hội đen.
Vì lúc trước An Dĩ Trạch nói anh ta và Diệp Lãng rất giống nhau, lần này Tô Giản quan sát kỹ một phen, đang cảm thấy ngũ quan của An Dĩ Trạch và Diệp Lãng cũng có đôi chỗ tương tự, vừa quay đầu lại thì lập tức đánh đổ kết luận của mình: Giống chỗ nào chứ! Trong quảng cáo, anh hai An phóng khoáng lại dịu dàng, đẹp trai ấm áp! Mà vị này, biểu cảm nhạt nhẽo, lạnh lùng, nhìn kiểu như kiểu người khác thiếu mình tám trăm vạn!
Bộ phim bắt đầu chiếu, Tô Giản cũng nghiêm túc xem. Bộ phim từ đầu đến cuối đều mang theo phong cách bom tấn của Mỹ, hình ảnh sắc nét, hiệu ứng lóa mắt, kết hợp với 3D, thật khiến người xem rung động. Tô Giản nồng nhiệt, chỉ chỉ màn hình lớn, trong lúc tình huống chuyển giao, mới chịu dừng lại uống miếng nước.
An Dĩ Trạch xoay đầu lại, thấp giọng hỏi anh: “Khát sao?”
Tô Giản gật đầu, An Dĩ Trạch vặn mở chai nước cho anh, Tô Giản nhận lấy vừa rót vào miệng một cái, lập tức nghe thấy bên cạnh có âm thanh kỳ quái.
Tô Giản ngừng tay một lát, nuốt nước xuống, im lặng lắng nghe, chỉ nghe chỗ ngồi bên cạnh có tiếng nước, thỉnh thoảng lại có tiếng thở dốc truyền đến.
Tô Giản cứng đờ, không phải như anh nghĩ chứ…
Nhưng muốn xác minh phỏng đoán của mình, sau một giây, một tiếng then nhẹ cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không khống chế được truyền tới, tuy chỉ là một tiếng thở ngắn, nhưng đang lúc tìиɧ ɖu͙© rung động tâm hồn, khiến người ta rất khó không suy đoán được chỗ ngồi bên cạnh mình đang xảy ra chuyện gì.
Tô Giản ngay như phỗng, nhưng sau đó lập tức hưng phấn. Ở trong máy tính anh đã xem qua vô số phim hành động của Âu Mĩ Hàn, nhưng chưa có kinh nghiệm thực tế đây, không nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội gặp gỡ…
Tô Giản ngừng thở, âm thầm di chuyển lại gần chỗ ngồi cách vách, đồng thời lặng lẽ thò đầu ra.
Ai ngờ còn chưa đạt được mục đích, bỗng nhiên có hai cánh tay chắn ngang, một tay che mắt anh lại, một tay nắm lấy hông của anh.
An Dĩ Trạch kéo anh lại nhốt chặt trong người, ghé vào lỗ tai anh nói: “Ngoan ngoãn xem phim đi!”
Tô Giản gỡ tay đang che mắt mình của An Dĩ Trạch ra, cũng không chú ý tới tư thế mình đang bị An Dĩ Trạch ôm trong ngực, chỉ ngưỡng mặt lên, vô cùng chính trực nói: “Tôi chỉ muốn nói cách vách đừng nói chuyện lớn tiếng như vậy, ảnh hưởng người khác xem phim mà thôi!”
An Dĩ Trạch cúi đầu nhìn anh một cái, cánh tay ôm anh đột nhiên căng thẳng, sau đó buông lỏng một chút, tiếp đó Tô Giản thấy thân thể An Dĩ Trạch lướt qua mình, đưa cánh tay dài ra, gõ gõ vào thành ghế.
Tô Giản: “…”
Động tĩnh nhiệt liệt ở cách vách lập tức không còn.
Tô Giản buồn rầu, nhưng lại không thế nói gì An Dĩ Trạch, vì vậy chỉ có thể bực mình. An Dĩ Trạch cúi đầu thấp giọng hỏi anh: “Sao vậy?”
Tô Giản bị hơi thở của An Dĩ Trạch ghé vào tai có chút nhột, vì vậy nghiêng đầu, ai ngờ vừa nghiêng đầu, bên mặt lập tức dán vào l*иg ngực An Dĩ Trạch, hơn nữa lỗ tai đang ở đối diện ngực, vì vậy Tô Giản có thể nghe thấy tiếng ‘ thịch…thịch…thịch’ rất có quy luật.
An Dĩ Trạch cúi đầu nhìn cô nhóc đang dán tai vào ngực mình không thèm nhúc nhích, hai tay đang ôm cô không tự chủ được siết chặt lại.
Một lát sau, người trong ngực bỗng nhiên ngẩng mặt lên nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên dưới ánh đèn của rạp chiếu phim khiến anh có cảm giác không thật, đôi con ngươi trong suốt sáng như sao.
An Dĩ Trạch đột nhiên có cảm giác cổ họng nghẹn lại.
“Giản Giản!” Anh mở miệng, giọng nói có chút khàn, dưới sự che giấu của âm thanh trên phim, trong giọng nói anh là nhiệt độ chưa bao giờ có.
Ngay cả Tô Giản cũng cảm giác tiếng ‘Giản Giản’ này thật dịu dàng, vì vậy giọng nói cũng nghiêm chỉnh. “Dĩ Trạch.”
An Dĩ Trạch cúi đầu xuống, mặt chạm vào mái tóc mềm mượt của Tô Giản, cà nhẹ một cái, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ. “Ừ?”
“Nhịp tim anh rất nhanh!” Tô Giản nghiêm túc nói.
“Chắc mỗi phút phải được 200, trái tim anh sẽ không có tật gì chứ?” Rõ ràng ngồi yên không nhúc nhích, hơn nữa tình tiết của bộ phim trước mắt cũng chậm rãi không vội vàng.
Khó lúc gặp biểu tình dịu dàng, lúc này khuôn mặt của An Dĩ Trạch chỉ toàn màu đen: “…”
“Nếu không anh nên đi bệnh viện kiểm tra một chút chứ?” Tô Giản thành khẩn đề nghị. Nhớ trước đây, công ty bọn họ có một đợt kiểm tra sức khỏe, có một vị đồng nghiệp kiểm tra thấy nhịp tim đập nhanh, về nhà lo lắng đi gặp bác sĩ, ông nói tình huống này rất nghiêm trọng, thậm chí có thể đột quỵ.
Giọng nói dịu dàng của tổng giám đốc An lặng lẽ biến mất, loáng thoáng có tiếng nghiến răng nghiến lợi. “Anh không bị bệnh!”
“Ồ!” Tô Giản cũng nghe được giọng nói của An Dĩ Trạch không dễ chịu, lập tức im miệng, trong lòng châm chọc: Không bệnh thì không bệnh! Rõ ràng là tốt bụng quan tâm anh một chút, sao lại quá đáng như vậy? Nếu không phải thấy nhịp tim có vấn đề, khả năng chết cao, tôi mới không nhắc nhở anh.
Âm thầm nói nhỏ trong lòng, Tô Giản giương mắt nhìn về phía màn ảnh. Vì cảm giác rất thoải mái, anh không chú ý đến việc bị An Dĩ Trạch ôm vào lòng, ngược lại còn thuận thế tìm một vị trí nằm thật thoải mái, nhìn lên màn hình.
Vì có chút không theo kịp tình huống, nên anh cũng tạm thời không xem, ánh mắt lướt qua chỗ ngồi trước mặt, bỗng nhiên trong não giật mình một cái.
Anh biết tại sao An Dĩ Trạch lại mất hứng!
Tô Giản âm thầm mắng mình là đồ ngốc. Nhịp tim An Dĩ Trạch nhanh như vậy, sao chỉ đơn giản là vì bị bệnh, rõ ràng là có nguyên nhân khác!
Tô Giản lén nhìn An Dĩ Trạch một chút, chỉ thấy cằm anh kiên nghị, đôi môi khẽ mím, nhưng có điều… Tô Giản nhích người lại gần An Dĩ Trạch, yên lặng cảm nhận một chút.
An Dĩ Trạch cúi đầu xuống nhìn anh.
Tô Giản nghĩ, vừa rồi nhịp tim đập nhanh, hiện tại nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, còn phải hỏi sao? Tất cả đều chứng minh, vừa rồi hai vị ở bên cạnh biểu diễn, An Dĩ Trạch không chỉ nghe được, mà nghe đến trong lòng nóng lên rồi! Không trách được vừa rồi muốn cắt đứt người ta, gnoài mặt thì đầy vẻ chính khí, trên thực tế là do anh có phản ứng!
Nghĩ đến ngày thường An Dĩ Trạch bị cấm dục, nghe đến người ta vụиɠ ŧяộʍ trong lòng cũng nhảy lên, Tô Giản không khỏi lại cảm thấy mình gần gũi hơn với An Dĩ Trạch, suy nghĩ một chút cảm thấy trước đó mình đúng là đồ ngốc, vì thế vừa thấy An Dĩ Trạch đang nhìn mình, anh lập tức tỏ vẻ hối lỗi nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nên nói anh bị bệnh, anh hoàn toàn không bệnh thật ra thì anh rất bình thường.”
An Dĩ Trạch: “…”