Đêm nay, Tô Giản lại nằm mơ.
Trong mơ, mỹ nữ đè lên người anh, cười gằn: “Nhóc con đáng thương, anh có gọi nát cổ họng cũng không có ai đến cứu anh!”
Tô Giản ngoan ngoãn nằm ngửa, trong miệng phối hợp kêu: “Nát cổ họng! Nát cổ họng! Nát cổ họng!”
Nửa đêm, An Dĩ Trạch bị cô nhóc nằm trong ngực mình kêu ‘nát cổ họng’ gọi tỉnh: “…”
“Tiểu yêu tinh này!” Nỹ nữ nằm trên người Tô Giản, cười da^ʍ. “Ngoan, tôi muốn nghe anh gọi!”
Tâm tình Tô Giản nhộn nhạo, phối hợp kêu lên: “hai ba bốn hai hai ba bốn…” An Dĩ Trạch bị Tô Giản dùng cả hai tay hai chân ôm chặt trong miệng lẩm bẩm ‘hai ha ba bốn’.
An Dĩ Trạch: “…” Vì vậy sáng hôm sau, Tô Giản vẫn tỉnh lại trong lòng An Dĩ Trạch.
Thới quen có tác dụng vô cùng to lớn, Tô Giản không hề cảm thấy có gì không ổn, ngược lại ôm lấy lò sưởi bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền lại ngủ thêm một chút.
Cho nên lúc rời giường rửa mặt, nhìn thấy môi mình trong gương, lúc này anh mới giật mình tỉnh lại, nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Chết tiệt! An Dĩ Trạch không chỉ cường hôn anh, còn cắn bể môi anh!
VÌ vậy An Dĩ Trạch đang thắt cà vạt vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tô Giản nổi giận đùng đùng nhìn anh chằm chằm, An Dĩ Trạch sửng sốt. “Giản Giản?”
Tô Giản theo bản năng lau bờ môi bị cắn phá, tức giận thốt lên: “Không có kỹ thuật thì cũng đừng cường hôn người khác!”
An Dĩ Trạch ngẩn ra, sau đó ánh mắt sâu thẳm, nhỏ giọng nói: “Đau?”
“Nói nhảm!” Tô Giản giận. “Đổi lại là anh xem!”
Ánh mắt An Dĩ Trạch sâu thẳm, đi đến trước mặt Tô Giản, nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô. Đôi môi của Tô Giản rất đẹp, khóe miệng của Tô Giản hơi nhếch lên, khiến khuôn mặt thanh tú của anh càng thêm đẹp hơn vài phần, mà đôi môi còn vô cùng hấp dẫn đầy đặn, hợp với sắc môi mềm mại, dụ người ta muốn cắn một cái.
An Dĩ Trạch cúi đầu, đột nhiên giơ tay lên nắm cằm Tô Giản, thân thể di chuyển, đột nhiên hôn lên.
Tô Giản thoáng chốc ngây người như phỗng, một lát sau mới nhớ tới chuyện phản kháng, nhưng An Dĩ Trạch lại ôm anh quá chặt hôn quá sâu, thân thể anh lại không có lực, mà đợi đến khi anh tập hợp hơi sức toàn thân, An Dĩ Trạch đã buông anh ra.
“Anh… anh làm gì!” Tô Giản thở hồng hộc, đôi mắt đỏ ngầu, lửa giận lại hừng hực.
An Dĩ Trạch nói: “Cho em một cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
“Cắn anh.”
Sửng sốt hồi lâu tô Giản mới nhớ vừa rồi mình nói ‘đổi là anh xem’. Tô Giản: “…”
An Dĩ Trạch nhìn l*иg ngực phập phồng nhưng cố nhịn lại của Tô Giản, quay lại tiếp tục thắt cà vạt.
Thắt xong cà vạt, nhìn Tô Giản vẫn trừng mắt tức giận với mình, An Dĩ Trạch đột nhiên nói: “Miệng của em không phải do anh cắn, tối qua em nằm mơ tự cắn mình.”
Tô Giản sửng sốt một chút, tức giận càng sâu: “Anh cho rằng tôi sẽ tin? Anh coi tôi là kẻ ngu à, người nào không có việc gì lại tức cắn mình?”
“Em.” An Dĩ Trạch hồi tưởng. “Có lẽ là nằm mơ, em còn cười nói, năm trăm năm qua em chưa ăn thịt người.”
Tô Giản: “…”
Mặc dù không tin nhưng Tô Giản vẫn cố gắng nhớ lại. Tối qua anh nằm mơ, nhưng anh nhớ rõ ràng nằm mơ thấy một mỹ nữ siêu cấp dữ dội với anh, anh đang trong lúc ý loạn tình mê lại từ từ có trí nhớ của kiếp trước,
Thì ra kiếp trước, mỹ nữ tên là Lượng Lượng, là tiên từ của cung trăng trên trời, nhưng anh lại tên là Bao Mạch, tất nhiên là một con heo si mê nàng…
Gọi là trư yêu Bao Mạch… Tô Giản thoáng chốc đã tái mặt rồi.
Trong lòng từ từ đã có chút tin, Tô Giản cực kỳ tức giận: “Vậy tại sao anh không nói sớm cho tôi biết! Mẹ nó, trong mơ mà cắn nát môi mình đã quá xui xẻo, sáng sớm lại bị tên An Dĩ Trạch hôn một lần nữa, cuộc sống có cần phải tệ vậy không!
Giọng nói An Dĩ Trạch thản nhiên: “Vì em có kết luận sai lầm với anh, anh không thể không chứng minh trước.”
Tô Giản ngẩn ngơ: “Kết luận gì?”
An Dĩ Trạch: “Không có kỳ thuật thì đừng học người khác cường hôn!”
Tô Giản: “…”
Đến phòng ăn sáng, An Dĩ Nhu đã ngồi trước từ lúc nào, nhìn thấy hai vợ chồng đi đến, cô ngọt ngào chào hỏi: “Anh ba! Chị dâu!”
Nhưng khi nhìn vào đôi môi của Tô Giản, ánh mắt của An Dĩ Nhu có chút kì quái, do dự một chút, em gái An lại gần Tô Giản: “Chị dâu, miệng của chị…”
Đúng lúc ấy thì ba An và mẹ An cũng nhau đi tới, nghe câu hỏi của em gái An, cũng nhìn về phía miệng Tô Giản.
Mẹ An nhíu mày.
Ba An lại đảo mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, trong mắt không hề đồng ý. “Thân thể Tiểu Giản không tốt, Tiểu Trạch, con phải kiềm chế một chút.”
An Dĩ Trạch: “…”
Kiềm chế… Tô Giản đã muốn chết rồi, vội vàng nói rõ: “Không liên quan đến anh ấy! Là con tự cắn miệng mình!”
Ba An nhìn về phía anh, vẻ mặt nghiêm nghị đối với An Dĩ Trạch cũng chuyển thành dịu dàng, trong đôi mắt chứa đựng nụ cười: “Biết hai vợ chồng các con tình cảm rất tốt, nhưng Tiểu Giản, con đừng che chở cho nó, nếu như nó bắt nạt con, con hãy nó với ba, ba sẽ dạy nó thay con.”
Tô Giản: “…”
Suốt hai ngày nay, Tô Giản tức giận, không thèm nói chuyện với An Dĩ Trạch.
An Dĩ Nhu thấy vậy, cảm thấy nên giúp anh trai mình một tay, vì vậy trong lúc xem phim với Tô Giản, cô nói: “Trước kia Anh ba chưa bao giờ nói lời yêu, cho nên nếu như có chỗ nào anh ấy làm không tốt, chị dâu cũng phải thông cảm cho anh ấy.” Ngừng một chút, cô lại cười hịp mắt bổ sung thêm một câu. “sau đó biến anh ấy thành loại hình chị thích.”
Tô Giản yên lặng suy nghĩ một chút về hình ảnh mình cầm roi da quật và An Dĩ Trạch, còn An Dĩ Trạch thì đang quỳ trước mặt hát bài ‘chinh phục’, tâm tình tốt lên không ít, đột nhiên hỏi: “An… Trước kia Anh ba của em chưa từng nói lời yêu? Trước kia anh ấy không có bạn gái sao?”
An Dĩ Nhu do dự một chút, lắc đầu: “Chắc không có, em không thấy anh ấy đưa bạn gái về.”
Tô Giản âm thầm lắc đầu một cái, thậm nghĩ em gái quả nhiên còn ngây thơ, không mang về nhà thì cũng có thể mang đi khách sạn mà!
“Chị dâu, chị là cô gái đầu tiên anh ấy mang về nhà.” An Dĩ Nhu nói. “Chắc cũng là người cuối cùng.”
Dĩ nhiên không thể là người cuối cùng! Tô Giản thầm nghĩ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện giao dịch với An Dĩ Trạch kết thúc, hai người ly hôn, anh sẽ không có quan hệ gì với em gái dễ thương này nữa, không thể gặp lại, trong lòng anh không khỏi có chút buồn bực.
An Dĩ Nhu thấy vẻ mặt anh vẫn còn ấm ức, vội nói: “Cho nên nhất định vị trí của chị dâu trong lòng Anh ba vô cùng đặc biệt. Hơn nữa ba mẹ đã sơm thúc giục Anh ba nhanh chóng kết hôn, nhưng anh ấy vẫn không chịu, nhưng sau khi gặp chị, lại nhanh chóng đồng ý, ngay cả bọn em cũng không ứng phó kịp, có thể thấy được…” An Dĩ Nhu cười ranh mãnh. “Nhất định Anh ba vô cùng, vô cùng, vô cùng yêu chị.”
Tô Giản bị đánh một cái, nhưng lại không tự chủ được mơ mộng, hơn nữa còn dùng sẵn tư liệu sống… vào sáng sớm An Dĩ Trạch đứng trước mặt anh, khẽ cúi đầu nhìn anh, đột nhiên nhẹ nhàng nâng cằm anh, hôn lên môi anh một cái, giọng nói từ tính dịu dàng. “Giản Giản, anh yêu em.”
Vì trong đó có một phần là thực tế, cho nên tưởng tượng của Tô Giản rất giống thật, thậm chí ngay cả khi hơi thở An Dĩ Trạch vờn qua tai anh, nhất thời cảm thấy nhột nhột.
Đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, Tô Giản không khỏi sợ run cả người. Chết tiệt, sao lại nghĩ đến chuyện này? Quả nhiên là bị chuyện của tên An khốn khϊếp làm ảnh hưởng! Hình ảnh không thể như vậy! Bị giấc mơ của mình đánh cho một cái, Tô Giản bắt đầu mơ đến bản thứ hai: An Dĩ Trạch cởϊ qυầи, mặc một chiếc váy nhỏ, hai má phần hồng, vừa nhảy vừa hát: “Giản Giản, em là Tiểu Bình Quả của anh, sao anh yêu em cũng không cảm thấy nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng làm ấm áp trái tim anh, thắp sáng sinh mạng anh, bùng cháy…”
“Xì!” Tô Giản bị tưởng tượng của chính mình là bật cười, lập tức quyết định đây mới là giấc mơ chính xác.
An Dĩ Nhu thấy Tô Giản vui vẻ cười thành tiếng, cho là Tô Giản nghe lọt lời mình, trở nên vui vẻ, cô cũng cảm thấy vui vẻ, vui mừng kéo Tô Giản tiếp tục xem phim.