Chương 13

Tình địch chết tiệt trở nên thuận mắt tất nhiên không biết ấn tượng trong lòng người ở chung

với anh đã tăng lên, lúc đi làm mặt vẫn không đổi.

Tô Giản vẫn bất đắc dĩ ở nhà là Trạch thần như cũ.

(Trạch thần: Chỉ những người suốt ngày ở nhà.)

Hôm đó, lần đầu tiên điện thoại Tô Giản vang lên.

Tô Giản ngẩn người, cầm điện thoại di động lên, chỉ thấy trên màn hình

là hai chữ ‘Tử Vi’ lóe lên.

Tử Vi? Vừa nhìn, tên này nên là một mỹ nữ! Vì vậy Tô Giản không chút do

dự nhận.

Quả nhiên, giọng nói của đối phương trong điện thoại có thể làm cho đàn

ông tê dại, vô cùng êm tai: “Tô… Tiểu… Giản…”

Tô Giản sững sờ: “Hả? A, là tôi.”

Ngay sau đó: “Cậu… dám… không… nhận… điện… thoại… của… mình!!!”

Tô Giản bị tiếng hét không hề báo trước trong điện thoại làm sợ hết hồn, vội vàng nắm chặt chiếc điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống đất, theo

bản năng yếu ớt lên tiếng: “Thật xin lỗi, là lỗi của tôi…”

Cô gái ở đầu bên kia cười một tiếng: “A, một tháng không gặp, cậu trở

nên hài hước rồi! Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Mình gọi mãi mà cậu

vẫn tắt máy?”

Tô Giản ngoan ngoãn nói: “Vì điện thoại tôi quên sạc điện.” Anh cũng

không nói dối, trừ lần anh gọi điện cho ba mẹ của em gái Tô ra, anh vẫn

không dùng di động, nếu không phải hôm nay đột nhiên muốn chơi trò trên

điện thoại nên mới sạc điện cho điện thoại, chỉ sợ anh cũng không nhận

được cuộc điện thoại này.

Đối phương rõ ràng rất bất mãn. “Mấy ngày qua mình không ít lần gọi cho

cậu, cậu lại luôn không sạc điện, chẳng lẽ bình thường cũng không dùng

máy sao?”

Tô Giản đại khái có thể nghe được đối phương trong điện thoại là bạn của em gái Tô, nhưng cũng không biết tình trạng gần đây của em gái Tô được

bao nhiêu, vì vậy anh quyết định nói rõ từ đầu: “Bởi vì tôi bị tai nạn

xe.”

Quả nhiên, trong điện thoại phát ra tiếng kêu sợ hãi khiến lỗ tai Tô

Giản chấn động.

“Vậy bậy giờ thì sao? Vết thương thế nào? Có đáng ngại không?” Giọng nói của mỹ nữ nóng nảy, liên hồi bắn câu hỏi.

Nghe giọng nói sốt ruột, xem ra mỹ nữ này là bạn tốt của em gái Tô. Tô

Giản trung thực trả lời hết tất cả câu hỏi.

Sau đó lập tức nghe thấy mỹ nữ trong điện thoại ra lệnh: “Sao đột nhiên

lại xảy ra tai nạn xe? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Kể lại toàn bộ cho

mình không thiếu một chữ!”

Tô Giản ngoan ngoãn trình bày, đến chuyện mất trí nhớ cũng nói cho cô.

Mỹ nữ ở đầu bên kia im lặng.

Sau đó âm trầm mở miệng: “Cậu nói, cậu quên mình?”

Tô Giản nuốt nước miếng: “Không phải, tôi chỉ…”

“Chỉ là cái gì?” Mỹ nữ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. “Đọc địa chỉ

cho mình! Mình lập tức đến nhà cậu!”

Mỹ nữ tới rất nhanh.

Nghe tiếng chuông cửa vang lên, Tô Giản kích động đi đến mở cửa.

Ngoài cửa, một đại mỹ nữ hiên ngang đứng thẳng.

Chỉ thấy khuôn mặt mỹ nữ nhỏ nhắn như quả dưa, tóc dài cuộn thành lọn

sóng lớn, chân dài eo thon, quần áo thời thượng, hoàn toàn là một mỹ nữ

gợi cảm quyến rũ.

Đây, chính là hình tượng nữ thần đã từng ở trong lòng Tô Giản!

Tô Giản kinh ngạc, ngơ ngác: “Cô… cô chính là…”

“Nhan Tử Vi.” Mỹ nữ hình như không vui vì anh quên tên. “Nhớ, không cho

phép quên nữa!”

Tô Giản gật đầu vâng dạ, sau đó chân chó đưa dép.

Nhan Tử Vi nhìn chân của anh, lông mày nhíu lại, giơ tay chỉ về phía ghế salon: “Mình qua ghế sa lon bên kia ngồi đi!”

Từ trước đến này đều phải ngước nhìn nữ thần, Tô Giản ngoan ngoãn nghe

lời, đi qua ngồi rất nghiêm túc, tay quy củ đặt lên đùi.

Nhan Tử Vi tự mình quan sát một vòng quanh căn phòng, vừa nhìn vừa nói:

“Sau khi cậu kết hôn, còn chưa bao giờ gọi mình đến nhà cậu đấy.” Đi

thăm hết ngõ ngách trong căn nhà, Nhan Tử Vi mới đi đến ngồi bên cạnh Tô Giản. “Mình nói, cho dù hai người kết hôn giả, nhưng hiện tại chân cậu

bị thương, tên họ An đó cứ bỏ mặc cậu ở nhà như vậy, có phải quá đáng

rồi không?”

Thì ra mỹ nữ biết chuyện em gái Tô và An Dĩ Trạch giả kết hôn, xem ra

quan hệ của hai người cũng khá tốt. Tô Giản vừa nghĩ, vừa không tự chủ

được giải thích cho An Dĩ Trạch: “Cũng may, tự tôi cũng có thể chăm sóc

bản thân, anh ta nói nếu có người ngoài ở đây sẽ dễ dàng bị lộ.”

Nhan Tử vi hung hăng nhìn anh chằm chằm: “Sao vậy? Ở cùng anh ta thì

cũng thích bênh vực anh ta rồi hả? Ban đầu cậu không nói không rằng gạt

mình gả cho anh ta, mình còn chưa tìm cậu tính sổ!”

A? Tô Giản yếu ớt giơ tay: “Thật xin lỗi, chuyện trước kia tôi không thể nào nhớ được, cô là bạn tốt nhất của tôi? Có thể nói chuyện trước kia

cho tôi nghe một chút không?”

Nhan Tử Vi nhìn anh thở dài, bắt đầu kể tỉ mỉ.

Thì ra Nhan Tử Vi là bạn học cấp ba, từ thời đó đã là bạn tốt. Sau khi

thi tốt nghiệp, thành tích Tô Giản tốt hơn nên vào đại học A, Nhan Tử Vi thì vì theo đuổi ước mơ thi vào học viện điện ảnh thành phố. Dù hai

người không học chung trường, nhưng vì cùng một thành phố, cùng thường

xuyên gặp mặt, tình cảm tự nhiên sâu hơn. Chuyện mẹ của Tô Giản kiểm tra bị nhiễm trùng đường tiểu, Nhan Tư Vi cũng biết, dù cô cố gắng giúp đỡ

Tô Giản, nhưng gia cảnh của cô cũng không tốt, trong nhà cố gắng cung

cấp cho cô số tiền học phí đắt đổ của học viện điện ảnh đã là quá sức,

vì vậy sự giúp đỡ của cô cũng hết sức có hạn. Trong lòng Tô Giản tự

nhiên cũng biết điểm này, cho nên dù Nhan Tử Vi muốn cô đùng lo lắng, cô ấy sẽ nghĩ biện pháp, nhưng Tô Giản cũng không muốn liên lụy đến chị em tốt, trong lúc đó, cô gặp An Dĩ Trạch, hơn nữa An Dĩ Trạch lại đang cần một người phụ nữ để kết hôn giả, Tô Giản lập tức gạt Nhan Tử Vi gả cho

anh ta. Lúc Tô Giản cưới, Nhan Tử VI đang ở vùng khác quay phim, dù Tô

Giản có nói rõ chân tướng, Nhan Tử Vi vẫn vô cùng tức giận, hung hăng

mắng cô một trận.

Sau đó không lâu lắm, Tô Giản xảy ra tai nạn xe.

Nhan Tử Vi hờn giận oán trách: “Chuyện tại nan xe lớn như vậy, lại vẫn

gạt mình, quả nhiên lá gan của Tô Giản cậu ngày càng lớn!”

Tô Giản yếu ớt cười gượng: “Đó không phải vì sợ cậu lo lắng sao?”

Nhan Tử Vi cong người xuống, nhìn từ đầu đến chân Tô Giản một phen, vẫn

không yên lòng: “Thật sự không có chuyện gì?”

Tô Giản vừa chân chó đảm bảo: “Thật sự không có chuyện gì! Bác sĩ nói

rồi, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, sẽ hoàn toàn không có di chứng!” Vừa đắc ý trong lòng: Có nữ thần quan tâm thật tốt!

Cuối cùng Nhan Tử Vi cũng yên tâm, sau đó lại thẩm vấn: “Họ An đối xử

với cậu tốt không?”

Tô Giản nghĩ, An Dĩ Trạch cướp bạn gái của tôi, hại tôi cho đến chết vẫn chưa có bạn gái, sao có thể đối tốt với tôi? Nhưng nghĩ lại biểu hiện

trong mấy ngày qua của An Dĩ Trạch, lại cảm thấy An Dĩ Trạch không phải

hoàn toàn không có chỗ thích hợp. Huống hồ nếu anh nói An Dĩ Trạch đối

với anh không tốt, chỉ sợ cô bạn có tính khí không tốt chút nào này của

anh lập tức kéo anh chạy trốn. Mặc dù Tô Giản rất phiền muộn vì chuyện

trở thành vợ của An Dĩ Trạch, nhưng nếu đó là giao dịch từ trước của em

gái Tô với An Dĩ Trạch, anh chiếm dụng thân thể này của cô ấy, thì anh

sẽ phải tiếp tục thực hiện cuộc giao dịch này.

Vì vậy Tô Giản gật đầu: “Anh ta… đối xử với mình tốt vô cùng.”

Nhan Tử Vi trừng mắt. “Cậu đừng gạt mình!”

“Không có không có!” Tô Giản bật thốt lên. “Hai ngày trước anh ta còn

giúp mình mua băng vệ sinh!”

Nhan Tử Vi: “… Có chút không thể tưởng tượng được.”

Tô Giản nói trong lòng: Trên tủ lạnh còn dán ‘những điều cần chú ý khi

đau bụng kinh’, có lẽ cô càng không thể tưởng tượng được.

Nhan Tử Vi vén tóc: “Thôi, dù sao hai người cũng đã kết hôn rồi, mình

phản đối cũng vô dụng, đã vậy, nếu anh ta bắt nạt cậu, cậu cũng đừng

nhẫn nhịn, cũng đừng vì anh ta là người có tiền mà sợ anh ta!”

Tô Giản vừa gật đầu liên tục hai mắt vừa lấp lánh: Nữ thần thật có khí

phách!

“Còn nữa, cậu đã ở bên An Dĩ Trạch, đây cũng là cơ hội tốt! Dù hai người kết hôn giả, nhưng cậu tổn thật lớn hơn, phí tốt thất của phụ nữ rất

quý đó! Cho nên cậu cố gắng lấy từ An Dĩ Trạch một khoản, có biết không? Dù sao thì anh ta cũng không thiếu tiền!”

Tô Giản gật đầu như gà mổ thóc: Nữ thần nói vậy, rất được lòng tôi!

Nhan Tử Vi nhìn bốn phía: “Mấy ngày nay cậu đều ở nhà sao? Không chán

sao?”

Tất nhiên là chán rồi! Cho nên xin cô thường đến thăm bệnh! Xin cô

thưởng xuyên đến nhà này! Tô Giản reo hò trong lòng, trên mặt lại nụ

cười ngượng ngùng: “Cũng được…” Dừng một chút, vì gia tăng phong độ

trong lòng nữ thần, anh còn bổ sung thêm một câu: “Có người nói qua!

Cuộc sống, chính là một cuộc tu hành cô độc.”

Nhan Tử Vi: “… Sớm biết ban đầu nên ngăn cậu, không để cho cậu vào học

hệ tiếng Trung.”

Hai người lại nói chuyện một hồi, không ngờ lại nhanh đến thời gian ăn

tối. Nhan Tử Vi nhìn điện thoại di động: “Đã trễ thế này?”

Tô Giản vội nói: “Không muộn không muộn! Nếu không ở lại ăn cơm tối đi?”

“Ông chồng của cậu không về ăn tối sao?”

Vì giữ mỹ nữ lại, Tô Giản nói dối trái lương tâm: “Anh ta rất ít khi về

nhà ăn tối, không cần để ý đến anh ta!”

Nhan Tử Vi nói: “Cũng đúng, làm tổng giám đốc, nhất định phải đi xã giao không ít, huống chi anh ta cũng không thật sự kết hôn với cậu, cũng

phải đi tìm phụ nữ, giải quyết nhu cầu sinh lý chứ sao!”

Tô Giản: “…”

Nhan Tử Vi ở lại ăn cơm, Tô Giản tất nhiên rất vui, quyết định bộc lộ

tài năng, để nữ thần có một bữa ăn thật ngon. Nhưng Nhan Tử Vi lại không chịu để một người bị thường nấu cơm, quyết định đích thân xuống bếp.

Thức ăn vừa mang lên bàn thì An Dĩ Trạch trở về.