Chương 1

Trước đây, internet có một vấn đề rất nóng bỏng:

Nếu một ngày nào đó, buổi sáng tỉnh lại, bạn phát hiện giới tính của mình thay đổi, phản ứng đầu tiên của bạn là gì?

Một người rất nổi tiếng trên mạng trả lời:

Trước hết, các anh em hãy thoải mái một chút!

Tô Giản nhớ kỹ, lúc đọc được dòng bình luận này, anh đã cực kỳ kinh ngạc đập bàn ca ngợi: Anh em tốt, nói rất hay!

Vậy mà hôm nay, sau khi sống lại từ tai nạn xe cộ, ‘anh’ lại đối mặt với An Dĩ Trạch, tình địch lâu năm của mình, chỉ có thể cực kỳ tức giận gào thét: Mẹ nó! A, chết tiệt! Của anh đâu rồi!

Ai, đính chính một chút, những từ trên không sử dụng sai, bởi vì bạn học Tô Giản đáng thương, đã không có trứng!



Tô Giản nhớ, anh xảy ra tai nạn.

Tình hình vô cùng thê thảm, Tô Giản chắc chắn mình sẽ phải chết.

Cũng không biết qua bao lâu, sau khi cố gắng mở mắt, anh nhìn thấy một trần nhà màu trắng thuần khiết.

Lúc bắt đầu, Tô Giản còn cho rằng mình đang ở trên thiên đường, trái tim

còn yên lặng châm chọc: Thiên đường này thật nhợt nhạt, giống như trong

bệnh viện vậy.

Chờ cho đôi mắt nhìn kỹ một chút, anh không khỏi sửng sốt: Cái gì, nơi này đúng là bệnh viện!

Tô Giản vui mừng, xem ra anh phúc lớn mạng lớn, trốn từ Quỷ Môn quan về đây!

Nhưng chỉ kích động một lát, Tô Giản lại nhớ tới một chuyện khác. Lần này

không chết, nhưng tuyệt đối không thể trở thành người tàn tật, nếu không cũng không khác nhau là mấy!

Vì vậy, anh lập tức vén chăn lên

kiểm tra cơ thể mình, cũng may chân tay đều ổn, mặc dù trên đùi có quấn

băng, nhưng hình như cũng không tổn hại nhiều, hơn nữa thử nhúc nhích,

có hơi đau, nhưng may mà vẫn còn cảm giác, anh không bị tàn tật, bị gãy

xương thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Điều duy nhất không đủ là chân

anh hơi nhỏ một chút, Tô Giản lo lắng nghĩ: Chẳng lẽ nằm lâu quá bắp

thịt bị co lại? Anh lại nhìn một chút, đến cả lông chân rậm rịt cũng mất hết rồi…

Tô Giản thở phào nhẹ nhõm, nằm lên giường bệnh lần nữa, tây chân thoái mái mở rộng, chỉ cảm thấy trái tim được ánh sáng mặt

trời chiếu vào. Lần này gặp nạn lớn, không chết cũng không tàn phế,

tương lai anh nhất định sẽ rất hạnh phúc!

Tô Giản nhếch môi cười

khúc khích, chỉ cảm thấy trên mặt rất ngứa, thì ra là tóc dài. Tô Giản

cũng không để ý lắm, lập tức ném đi, nhưng nghĩ tới những sợi tóc đó

không bay đi, ngược lại kéo một chút,da đầu đau giống như có kim châm.

Tô Giản ngẩn ra, sững sờ đưa tay lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một nhúm

tóc dài đen bóng, lập tức ngây người. Tóc này là của chính anh? Nhưng từ khi nào tóc anh đã dài như vậy? Chẳng lẽ anh đã hôn mê hai ba năm?

Cau mày nhìn, Tô Giản đột nhiên run lên. Gì vậy, ngực anh nhô lên thành

hình vòng cung, chuyện gì xảy ra vây? Đợi đã nào! Chết tiệt, ai tới nói

cho anh biết tại sao anh lại có ngực?

Trái tim anh run rẩy, Tô Giản đưa tay lên ấn l*иg ngực của mình.

Rất mềm lại rất to…

Tô Giản bối rối. Mẹ nó! Không phải đâu! Chẳng lẽ sau khi hôn mê, đây là

tác dụng phụ của thuốc sao? Anh vừa nhắm mắt lại ngủ một giấc, ngực đã

lớn như vậy? Đối với phụ nữ ngực phẳng, đây là điều hạnh phúc, nhưng đối với anh, đây là giờ phút đáng sợ nhất!

Tô Giản vội vàng cởϊ qυầи áo bệnh nhân, chỉ thấy hai vị trí trước ngực rất đầy đặn, rất tròn, vừa trắng nõn vừa mềm mại, chắc chắn là 40C. Trước đây, anh cũng chỉ xem

qua những video của Nhật Bản, một xử nam như anh chỉ mong được chạm qua, giờ đây ước mơ đã thành hiện thực, nhưng nó lại xuất hiện ngay trên

người anh…

Tô Giản lật bản, kích động hét lên: Chết tiệt, đây đúng là lừa bịp!

Không quan tâm cái khác, Tô Giản lập tức kéo quần áo bệnh nhân ra, bắt đầu

kiểm tra kỹ càng. Bộ ngực này chỉ là bắt đầu, ái biết được những nơi

khác có thay đổi nào không?

Sự thật đã chứng minh, đúng là ghét trời nào trời trao của ấy.

Chỉ mới kéo quần áo được một nửa, trái tim nhỏ bé của Tô Giản đã đóng băng… cái… cái gì… What? Ai có thể tới đây nói chuyện gì đang xảy ra được

không? Là anh nhìn lầm sao? Đây nhất định là ảo giác? Thật ra chỉ có mắt anh bị thương thôi? Vì… vì sao anh lại không thấy cậu em của Tô Giản!

Tô Giản run rẩy nghĩ, đôi mắt lại cẩn thận nhìn xuống hai chân.

Trời… sập… rồi!

Chết… chết tiệt! Cậu em của anh thật sự không còn! Đến trứng cũng mất!

Tô Giản chỉ cẩm thấy như một con ngựa gào thét chạy qua thảo nguyên, chà đạp tim phổi anh…

Điều này đã lên án sự thảm khốc của tai nạn xe cộ, sao anh vẫn có thể đầy đủ như vậy! Tay chân không bị thiếu, thì ra là vì thiếu nơi này! Nhưng anh tình nguyện để tay chân bị tổn hại, cũng không muốn bị thương cái này,

là một người đàn ông, nhưng lại bị gà bay trứng vỡ, ông trời đang đùa

anh sao…

Đợi đã nào! Không đúng!

Đôi tay run rẩy của Tô Giản, từ từ mò về nơi gà bay trứng vỡ.

Sau một giây, tay anh lập tức rụt trở về, trái tim anh run rẩy kịch liệt.

Tô Giản kinh hãi nhìn đôi chân trắng nõn, nhỏ lại không ít, còn có bàn tay với những ngón tay thon dài.

Chân không có lông, mảnh khảnh, tóc dài, ngực lớn, gà bay trứng vỡ, rụt rè nhút nhát…

Tô Giản cảm thấy, đây nhất định là một cơn ác mộng.

Vì vậy anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố gắng tự nhủ: Đây không phải là thật, đây không phải là thật…

Mở mắt ra, ngực,vẫn tròn như vậy, gà, vẫn không có.

Tô Giản nghĩ, cuộc sống khó khăn thế nào chứ…

Một giây tiếp theo, một tiếng hết tan nát cõi lòng vang lên:

“Gương! Gương! Tôi muốn gương!”

Mặc dù tiếng thét rất thảm thiết thô tục, nhưng âm thanh phát ra lại sắc bén lạ thường.

Toàn thân Tô Giản run lên, anh nghĩ nếu như không phải thế giới này điên rồi, thì nhất định là anh bị điên rồi.

Nghe được âm thanh, y tá vội vàng chạy vào.

Mặc dù cảm thấy kỳ quái với yêu cầu tìm gương của Tô Giản, nhưng y tá vẫn

tìm gương cho anh, cho rằng anh sợ khuôn mặt của mình bị phá hủy, vì vậy cô vừa đưa cho anh vừa dịu dàng an ủi. “Bà An, bà yên tâm, gương mặt bà không bị thương, vẫn đẹp như cũ.”dღđ。l。qღđ

Tô Giản nhận được lời an ủi của y tá càng muốn khóc.

Run rẩy cầm chiếc gương lên, sau một giây, toàn thân Tô Giản cứng đờ.

Khách quan mà nói, gương mặt trong gương vô cùng xinh đẹp, mắt to, lông mi

dày, mặt trái xoan, miệng anh đào, hơn nữa làn da vừa trắng lại vừa mềm, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, gương mặt của vị mỹ nhân này đúng là khó ai sánh được, hơn nữa tất cả kết hợp lại, gương mặt trong

gương vô cùng xinh đẹp lại cực kỳ đáng yêu, vừa đúng là phong cách mà

anh thích. Nếu là lúc bình thường, anh nhất định sẽ giữ lấy quyền chủ

động hô to. “Xin chào!”dღđ。l。qღđ

Nhưng hôm nay, gương mặt này lại ở trên mặt anh…

Chiếc gương trong tay Tô Giản yên lặng rơi xuống.

Cô y tá thấy hai mắt Tô Giản vô hồn, vô cùng lo lắng: “Bà An, bà sao vậy?”

Tô Giản chậm rãi nhìn sang cô, nói từng câu từng chữ: “Tôi… là ai?”

Vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô y tá ngày càng đậm. “Là… bà An, bà xảy ra tai nạn giao thông đùi phải bị gãy, nhưng bà không cần lo lắng, bà đã được

phẫu thuật, tiếp theo chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng là có thể hồi phục, sẽ

không có di chứng gì.”dღđ。l。qღđ

“Tôi… họ… An?” Nét mặt Tô Giản vẫn đang mơ màng.

Y tá ngẩn ra, mặc dù cô thấy rất kỳ quái nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Họ của bà không phải là họ An, là chồng bà họ An…”

Nghe được hai chứ ‘chồng bà’, toàn thân Tô Giản lại run lên.

“Vậy… tên tôi là gì?”

Y tá bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. “Bà hộ Tô, tên là Tô Giản… bà

An, bà có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”dღđ。l。qღđ

Không thoải mái? Đâu chỉ có không thoải mái! Tim ông đây đang đau thắt lại!

Ông đây là một người đàn ông khôi ngô cường tráng, con mẹ nó, ‘ông xã’

là loại gì vậy!

Tô Giản cố gắng kiềm chế, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. “Hình như… tôi không nhớ bất cứ điều gì cả.”

Y tá giật mình, sau đó vội nói. “Bà đừng lo lắng, tôi sẽ đi gọi bác sĩ.”

Tô Giản đau lòng nghĩ, gọi bác sĩ thì có ích lợi gì? Bác sĩ có thể chữa

cánh tay, chữa chân bị thương, nhưng bác sĩ có thể xử lý được việc sau

khi tỉnh lại, anh bị biến thành một thiếu nữ xinh đẹp sao? Chuyện này

phải để thượng đế hay phật tổ như lai quan tâm chứ?dღđ。l。qღđ

Thấy y tá nhanh chóng chạy ra cửa, Tô Giản yên lặng ôm chăn. Chuyện này quá đáng sợ, anh phải tiêu hóa một chút…

“Sao vậy?”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.

“A, An tiên sinh, ngài đã tới rồi! Vừa rồi, bà An nói, hình như bà ấy không nhớ bất kỳ chuyện gì cả.” Y tá giải thích.

An tiên sinh? Tô Giản hoảng hốt, ngẩng đầu lên, vừa rồi, y tá có

nói, ‘chồng’ anh họ An, vậy người vừa tới này không phải là ‘ông xã’

của anh sao?

Người tới đi vào cửa, nghe thấy lời của y tá, mày hơi nhíu lại, giương mắt nhìn Tô Giản, đúng lúc chạm vào ánh mắt của anh.

Trong chốc lát, hai mắt Tô Giản đã trợn to, hít sâu một hơi!

Chỉ tính vẻ bề ngoài, người đàn ông này tuyệt đối thuộc dạng đàn ông thu lệ phí nhìn theo từng giây. Dù là một người đẹp trai, mỗi lần Tô Giản nhìn thấy người đàn ông như vậy đều cảm thấy mình như bị bắt nạt, nhưng đây

tuyệt đối không phải điều khiến anh tức giận, nhầm, sửa lại, là khiến

anh khϊếp sợ đến mức toàn thân đều đau.

Cặp mắt của Tô Giản trừng lớn như hai quả long nhãn, nội tâm không ngừng gào thét, đây thật sự là con mẹ nó, khϊếp sợ, tức giận và tuyệt vọng vô hạn không ngừng gào thét trong trái tim anh!

Chết tiệt! Ai có thể nói cho anh biết đây

chỉ là một giấc mơ! Tỉnh dậy biến thành phụ nữ đã vô cùng đáng sợ rồi,

tại sao, chông của cô gái này lại còn là kẻ thù, tình địch vạn năm của

anh, An Dĩ Trạch!