Chương 24: Bé cún vàng rất thích tôi (4)

"Sao lại mang đá ghi hình về?"

"Nó bị hỏng rồi ạ."

"Sao cô hầu tên Beth đó vẫn chưa được chọn?"

"Dạ..."

"Trong cung Thái tử có động thái gì mờ ám không?"

"Không ạ."

"Lời nguyền của Thái tử tiến triển tới đâu rồi?"

"Con không biết."

Diana bỏ ngoài tai những lời Gilbert nói. Không những vậy, cô bé còn cắt ngang những câu hỏi của ông bằng những câu trả lời cộc lốc.

Và kết quả là Gilbert chẳng thực hiện được yêu cầu nào mà Công tước Cassil đưa ra cả.

"Ta nghĩ Bá tước Bellacian cần quan tâm tới việc giáo dục con cái mình hơn. Con nhà ai mà lại không chịu nghe lời cha mình chứ?"

Công tước Cassil quở trách Gilbert. Ngài ta thông báo rằng hôn ước của Frank, con trai cả của ngài sẽ được chuyển sang kết giao với nhà Hầu tước Westin và bác bỏ lời hứa nhận Diana làm con dâu.

Gilbert đã rất tức giận và tiến tới phòng của Công tước phu nhân, nhưng ông ta còn chẳng thể vào trong và bị từ chối ngay tại chỗ.

'Diana, con khốn ngu ngốc! Tao đã cho mày một năm đấy! Khốn khϊếp!'

Sự tức giận của Gilbert đổ hết lên đầu Diana. Trên đường quay về nhà, ông không ngừng chửi thề khi nghĩ về Diana.

Nếu như Diana nghe lời ông, mọi chuyện sẽ rất suôn sẻ. Vậy nhưng, tình thế đến nước này là do con bé quá ngu ngốc, lười biếng và không biết nghe lời ông.

So với Ancia thì con bé chẳng thể xinh đẹp và thông minh bằng! Nếu con bé không thể thu hút ánh nhìn của hoàng đế, không thể trở thành trung tâm của xã hội thượng lưu, thì ít nhất cũng phải biết nghe lời cha nó một cách đàng hoàng!

Thông tin mới về hồn ước của Frank lan ra, vị trí Hoàng phi tương lai cũng biến mất mãi mãi. Ước mơ trở thành thông gia với Hoàng đế và trả thù đám quý tộc dám làm ngơ ông cũng cứ thế mà tan biến.

Tất cả là tại con khốn ngu ngốc Diana đó. Nếu như ông biết trước được chuyện này đã xảy ra, ông đã yêu thương Ancia nhiều hơn. Diana đã hợp tác với Ancia vì sự ngu ngốc của con bé và không coi ông là cha mình.

Nghĩ lại thì, Diana chính là nguyên do của mọi chuyện.

Gilbert đã rất hối hận khi nhớ lại khoảng thời gian ông cưng chiều Diana.

"Một thanh kiếm sao? Sao mày lại có thứ này?!"

Gilbert đang rất tức giận khi xông vào phòng Diana, ngay khi nhìn thấy thanh kiếm gỗ bị giấu đi, ông ta hét lên. Đôi vai của Diana giật thót trước lời quát mắng nặng nề đó.

"Cái đó..."

Khi thấy cô bé do dự trả lời, Gilbert cưỡng đoạt thanh kiếm gỗ từ tay Diana.

"Trả lại cho con!"

Đó là thanh kiếm quý giá - món quà mà chị gái tặng cho cô. Cô vội vã với tay ra. Nhưng ngay khi Diana với tay tới Gilbert, biểu cảm trên mặt của ông ta trở nên cực kì đáng sợ.

Gilbert nắm lấy tay của Diana. Ngón tay và bàn tay của cô đầy những vết chai sần.

"Tay của mày bị làm sao thế hả! Cái tay này là sao?"

"Đ-Đau quá!"

"Đau cái gì! Mày là quý tộc đấy! Tao không thể tin được mày lại có thể làm mấy thứ vô nghĩa đó khi tới cung Thái tử! Ai thèm lấy một đứa con gái có bàn tay cứng rắn như hầu gái về làm dâu chứ?! Mày là con gái lại còn không biết tự chăm sóc tay của mình nữa! Thật đúng là nhục nhã cho gia tộc mà!"

Ông nổi trận lôi đình. Nhưng không phải vì ông thấy thương trước những vết chai sần của Diana hay đơn giản là một người cha lo lắng cho con gái.

Gilbert rất tức giận vì Diana có thể bị đẩy ra khỏi cuộc trao đổi hôn nhân. Chính xác hơn, ông ta nổi điên vì sợ rằng mình sẽ bị mất mặt.

Gilbert càng mất lí trí và trở nên nổi giận bao nhiêu, Diana lại càng nguội lạnh bấy nhiêu.

Cô vẫn tưởng rằng cha yêu quý mình. Mặc dù ông đã ép buộc cô làm nhiều thứ, cô nghĩ rằng điều đó xuất phát từ tình thương mà ông dành cho cô.

Nhưng không phải. Đối với Gilbert, cô chỉ là một món phụ kiện cao cấp có thể đem đi khoe khoang ở bất cứ đâu và bán với giá cả thật hời khi thời cơ tới.

Cô nhìn thẳng vào mắt Gilbert.

"Cha, con sẽ không kết hôn đâu."

"Cái gì?"

"Con sẽ trở thành một kỵ sĩ. Con muốn nhập học vào Học viện Kỵ Sĩ vào năm sau."

Khi Diana thổ lộ mong muốn của cô, biểu cảm của Gilbert nhăn nhó đầy tức tối.

"Kỵ sĩ sao? Đàn bà thì sao có thể làm kỵ sĩ được chứ? Mày định làm việc mà lũ quý tộc cấp thấp và đám thường dân làm sao?"

"Đó chỉ là định kiến thôi. Bá tước Shenon - Chỉ huy đội Kỵ Sĩ thứ 3, cũng là một phụ nữ đấy ạ."

"Một con cáo già."

"Ngài ấy là người con rất ngưỡng mộ."

"Ngưỡng mộ? Mày định trở nên giống con đàn bà đó sao?!"

"Vâng, con sẽ trở thành Kỵ sĩ của Hoàng tộc, và con sẽ bảo vệ chị con! Vậy nên cha đừng nghĩ tới việc làm mấy thứ kì quái hành hạ chị ấy nữa!"

Ngay khi cô bé vừa thốt ra những lời được giấu trong lòng đã lâu, một cơn đau rát xé qua đôi má. Gilbert đã tát thẳng vào mặt Diana.

"Cha..."

Đây là lần đầu tiên ông dùng bạo lực với cô, mặc dù mấy ngày gần đây ông bắt đầu để lộ dấu hiệu sẽ sớm làm điều đó. Nhưng Diana vẫn cảm thấy rất sốc. Tuy nhiên, Gilbert lại không thèm quan tâm tới phản ứng của con gái mình và tiếp tục nổi giận.

"Nếu mày còn nói thế thêm lần nữa, tao sẽ tống khứ mày!"

***

"Ah!"

Diana lập tức ngã xuống ngay khi vừa bước tới giường.

Gilbert đã nổi giận và đánh vào bắp chân của cô nhiều lần cho tới khi chiếc roi cũng bị gãy.

May mắn là mặt cô vẫn không sao, chỉ có đôi chân do đau quá nên khó có thể đi đứng được.

Hầu gái đã bôi thuốc vào chân cô và nói Gilbert đang tìm cô.

"Con đã bôi thuốc chưa?"

Gilbert hỏi với một giọng lạnh lùng ngay khi Diana vừa bước vào thư phòng.

"Rồi ạ."

"Đáng lẽ ra ta không nên đánh con gái chưa kết hôn."

"..."

Cô tưởng rằng ông thực sự lo lắng, nhưng trái tim của Diana ngay lập tức lạnh đi trước lời nói tiếp theo của cha mình.

"Con đã biết lỗi chưa?"

"Không, con muốn trở thành một kỵ sĩ."

Dù sao thì cô cũng định sẽ nói điều đó vào cuối năm nay. Cô không có ý định nói về điều đó trong không khí căng thẳng như vậy, nhưng chuyện làm thì cũng đã làm rồi.

Hai tay của Gilbert giật giật. Diana nhắm chặt mắt lại, nghĩ rằng ông sẽ lại dùng tay đánh cô.

Sau đó một tiếng 'cạch' phát ra và có những tiếng lạo xạo. Cô cẩn thận mở mắt. Trên bàn làm việc của Gilbert có một hòn đã mana dùng để ghi hình.

"Đặt thứ này vào trong cung Thái tử."

"Cha! Con đã nói là con không muốn làm chuyện đó rồi mà!"

"Đừng tỏ ra non nớt nữa! Tất cả đều là vì con và gia đình đấy!"

Con trai cả của Công tước Cassil và tiểu thư nhà Westin đã được đính ước với nhau, nhưng cả hai vẫn chưa kết hôn. Với lại, Công tước Cassil vẫn còn hai người con trai nữa.

Tất nhiên, Richard - người con trai mang dòng máu của một nô ɭệ, không đáng để ông để tâm, nhưng nếu con bé có thể kết hôn với con trai út, Neon, con bé sẽ trở thành Công tước phu nhân. Tuy không tốt bằng trở thành Hoàng phi, những điều đó cũng không tệ chút nào.

Vẫn còn cơ hội. Nếu như Diana làm tốt, Công tước Cassil sẽ thấy an tâm.

"Không! Con không muốn!"

"Vậy thì kết hôn với Bá tước Cornwell đi."

"Bá tước Cornwell sao?"

Diana tưởng rằng mình nghe lầm. Bá tước Cornwell là một trong những người đàn ông giàu có nhất Đế quốc, nhưng ngài ta đã rất già rồi.

"Tao không cần một đứa con gái không biết nghe lời cha mình. Nếu như mày không thể làm được việc này, vậy thì kết hôn với Bá tước Cornwell đi!"

"Cha, con muốn trở thành kỵ sĩ..."

"Nếu như mày không lắp đặt thứ này trong ngày hôm nay, ngày mai tao sẽ gửi mày tới chỗ Bá tước Cornwell!"

Gilbert cắt ngang lời cô và lạnh lùng nói.

***

Ngồi trên xe ngựa trên đường tới Cung điện của Thái tử. Diana liên tục nhìn chằm chằm vào hòn đá mana và cha cô ép cô mang theo.

'Mình có nên thành thật với chị không? Không, mình không làm được.'

Hôm qua Diana đã bị cha đánh lần đầu tiên và vẫn còn cảm thấy rất sốc. Tuy nhiên, đối với Ancia, những chuyện đó xảy ra nhiều tới mức thành thói quen luôn rồi. Chị gái của cô bị ép gả cho một vị hoàng tử bị nguyền rủa mà không được nói ra một lời nào.

May mắn thay, hai người họ có vẻ vẫn sống tốt.

'Mình không thể nhờ chị giúp đỡ được. Mình đang bị trừng phạt vì không thể giúp đỡ chị ấy trong khoảng thời gian khó khăn. Tất cả đều là lỗi của mình.'

Xe ngựa tới nơi ngay trước cung điện của Thái tử. Diana bỏ hòn đã vào trong túi áo. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô được gặp chị mình.

Nếu như cha cô thực sự muốn gả cô cho Bá tước Cornwell, cô sẽ bỏ nhà đi.

***

Nhưng bông tuyết đầu mùa rơi cả đêm. Mới chỉ là giữa tháng mười một thôi, nhưng tuyết đã rơi khá sớm.

Rốt cuộc, năm nay lại trôi qua mà vẫn chẳng tìm được cách hóa giải lời nguyền cho Blake. Khi tôi nhìn những lớp tuyết đã được tích tụ với tâm trí mông lung, Diana đang ngồi bên cạnh với biểu cảm ỉu xìu lọt vào tầm mắt.

"Diana, em sao vậy?"

"Không, không có gì đâu ạ!"

Diana lắc đầu. Con bé phủ nhận kịch liệt khiến cho tôi càng cảm thấy nghi ngờ. Nhìn mới để ý, má của con bé cũng sưng đỏ lên.

"Diana, em..."

Khi tôi định chạm tay vào má em, Diana bật dậy khỏi ghế.

"Ồ! Em muốn chơi ném bóng tuyết! Điện hạ! Chơi đấu ném bóng tuyết đi!"

"Hả? Ta mà đấu thì có hơi-"

Blake lắc đầu, nhưng trước khi cậu có thể nói hết. Qủa bóng tuyết của Diana đã bắn vào l*иg ngực của câu.

"Này!"

Blake bắt đầu tức tối, nhưng lần này là một quả bóng tuyết bay vào mặt cậu.

"Haha! Mặt người trông giống người tuyết ấy!"

Diana vừa cười vừa chạy, Blake tức tối đuổi theo.

Cuối cùng, cả hai đã có một trận ném bóng tuyết kịch liệt. Nhìn cả hai đang chơi, tôi hồi tưởng lại kí ức về nguyên tác. Melissa nhẹ nhàng nói.

"Điện hạ, sao người không chơi cùng đi?"

"Ta không sao."

"Việc giữ khuôn phép rất quan trọng, nhưng hôm nay là ngày tuyết rơi đầu mùa đấy. Người hãy cứ rũ bỏ gánh nặng đi."

Melissa cảm thấy xót thương khi nghĩ rằng tôi đang cố gắng kìm nén tính trẻ con trú ẩn trong bản thân mình. Nhưng thực ra không phải như vậy...

"Ta không thích tuyết cho lắm."

"Người không thích sao?"

"Ừ. Nó khó có thể lau dọn sạch. Và tay ta khi chạm vào cũng rất lạnh nữa."

"Phụt."

Melissa bật cười, vội vã đưa tay che miệng.

"Sao vậy?"

"Khi thần nhìn Điện hạ, thần cảm giác cứ thế nào ấy."

"Như thế nào?"

"Người trông chẳng giống như một cô bé mới 12 tuổi gì cả, người như bẳng tuổi thần ấy."

Khụ.