Chương 8: Chạm mặt 4

“Anh biết rồi, em yên tâm đi.” Tạ Quảng Liên nói xong còn làm ra vẻ ưu thương, Lát nữa anh phải đi vay tiền, em cũng biết đấy, trong nhà cái gì cũng ưu tiên cho anh cả.”

Nói lời này, Tạ Quảng Liên luôn nhìn chằm chằm vào Viên Linh Linh, nhìn thấy ánh mắt đau lòng quen thuộc của cô thì mới yên tâm.

Viên Linh Linh trên mặt giả vờ sốt ruột, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh hốc mắt.

“Hay là em lấy chút tiền cho anh, anh cầm lấy rồi nhanh chóng đi đi, nhỡ đâu bị anh ta phát hiện, em sẽ đuổi theo anh, để anh ta tự mang tiền đến đó đi!”

Lúc đầu ở trong bếp ánh sáng yếu, Tạ Quảng Liên không nhìn rõ, lúc này nhìn thấy đôi mắt long lanh nước của Viên Linh Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng, dưới nền tuyết trắng càng thêm phần xinh đẹp động lòng người, khoảnh khắc đó khiến trái tim Tạ Quảng Liên như lỡ mất một nhịp.

Anh nghĩ, nếu người phụ nữ này biết điều, sau khi đến Thâm Quyến anh ta cũng không phải không thể sống với cô.

“Linh Linh, em thật đẹp.”

Vô thức đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt Viên Linh Linh, nào ngờ Viên Linh Linh lại nghiêng người tránh né.

Động tác của anh ta cứng đờ giữa không trung, đang định nổi giận, ánh mắt liếc nhìn phía sau Viên Linh Linh, cả người bỗng chốc đông cứng tại chỗ.

Viên Linh Linh nhìn theo ánh mắt của anh ta, ngón tay run run, Anh... anh về rồi.”

Cô thật sự không thể nào kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm phải anh, cô có cảm giác như bị rắn độc quấn chặt lấy cổ họng.

Cô thật sự không muốn bị giam cầm!

“Cái đó... Tạ Quảng Liên nói anh ta chuẩn bị trả lại số tiền nợ chúng ta trước đó.” Cô nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, vất vả lắm mới nghĩ ra được lý do hoàn hảo này.

“Viên Linh Linh.” Anh ta cũng không còn sợ hãi nữa, người phụ nữ điên này, từ bao giờ mà anh ta nợ tiền cô ta?

“Tôi...”

Lúc này cô đương nhiên không thể cho anh ta cơ hội mở miệng, cô vội vàng cắt ngang.

“Mấy hôm trước anh nói anh Tạ muốn lên chức chủ nhiệm, tiền trong nhà đều mang đi lo lót hết, đến bát cháo của anh còn có thể soi gương được.”

“Cuối tháng trước, anh nói anh Tạ lấy tiền em dành dụm để mua việc làm đi nịnh bợ lãnh đạo, anh tức giận đập vỡ cái radio của chú Tạ.”

“Còn có...”

Tạ Quảng Liên nhìn cô với vẻ mặt như gặp quỷ.

Vậy thì sao?

Không phải cô ta tự nguyện, muốn đưa tiền cho anh ta bù đắp sao?

Cô cố ý tỏ vẻ khó xử, sau đó đúng lúc lộ ra vẻ mặt chán ghét, đồng thời đưa tay ra, ngập ngừng rút từ trong túi áo bông ra mấy tờ giấy.

“Anh Tạ, những thứ này đều có giấy nợ, mọi người đều là người ở đường Hoằng Dân, cũng không tính lãi suất của anh, em tính toán không tốt, anh tự tính với Tài Sinh đi.” Nói xong, cô nhét những tờ giấy đó vào tay anh.

Hai người chạm tay nhau, anh cảm nhận được ngón tay cô lạnh ngắt, ngước mắt lên nhìn cô, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã như ăn trộm mà dời mắt đi chỗ khác.

“Em đi nấu cơm đây.” Nói xong, cô chuồn mất dạng, như có chó đuổi sau lưng.

Nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, anh mới cúi đầu nhìn những tờ giấy trong tay, giấy mới tinh, có thể thấy được chủ nhân của nó rất cẩn thận bảo quản, hơn chục tờ, tất cả đều là giấy nợ của Tạ Quảng Liên, nhiều thì ba bốn chục tệ, ít thì vài hào, lần lượt được mở ra trong tay anh.

Anh nhìn từng tờ một, vẻ mặt không chút thay đổi khiến người ta khó đoán được vui buồn.