Chương 3: Cậu thơm thật đấy!

“Cậu thật thơm đấy!”

Thời Tuế: “...”

Ủa, anh bạn?

Thời Tuế hoảng hốt nhận ra chàng trai ngồi sau lưng cô dường như đang định nói gì đó.

Định làm gì đây? Không lẽ định cắn mình?

Ôi trời ơi! Có đẹp trai đến mấy thì cũng không phải lý do để hành xử như một tên biếи ŧɦái công khai đâu nhé!

Trong suốt mười mấy năm cuộc đời, Thời Tuế không có nhiều cơ hội tiếp xúc với người nước ngoài, nên cô cũng không biết mấy thói quen giao tiếp của họ.

Nhưng ai lại gặp nhau mà khen “cậu thơm quá” thế này? Mình đâu phải món ăn đâu mà thơm hay không thơm!

Mặt Thời Tuế không đổi sắc, nhưng cô đã âm thầm giơ tay lên, chuẩn bị đẩy khuôn mặt đẹp trai kia ra xa một chút, để tránh anh ta làm điều gì đó gây chấn động cho toàn bộ lớp học.

Đúng lúc đó, cửa lớp mở ra.

Cô giáo chủ nhiệm bước vào, đôi giày cao gót gõ cồm cộp trên sàn nhà.

Anh bạn đẹp trai như thiên thần ngồi sau dường như nhận ra mình đã vượt quá giới hạn. Cậu ngồi thẳng lại, chậm rãi trở về vị trí của mình.

Thời Tuế thở phào nhẹ nhõm, từ từ hạ tay xuống.

Trong lớp vẫn còn bốn, năm chỗ trống. Lớp này tổng cộng có 20 người, mà hôm nay vắng đến tận 25%!

Cô chủ nhiệm liếc mắt nhìn qua góc lớp, gõ gõ lên bàn: “Tôi là chủ nhiệm của các em, tên là Khương Ly.”

“Trước tiên, trường này có chế độ học 5 ngày nghỉ 2 ngày. Trong thời gian ở ký túc xá, các em không được sử dụng thiết bị điện tử. Ai mang theo thì chút nữa nộp lại. Sáng thứ Sáu sẽ được trả lại.”

“Lớp ba của chúng ta là lớp hỗn hợp, có một số tiết sẽ học chung với lớp quốc tế.”

“Chắc các em đã đi tham quan ký túc xá rồi? Khu đó phần lớn là học sinh lớp quốc tế, đừng mang ai về phòng, nếu không thì hậu quả tự chịu.”

“Khu rừng phía Đông Nam, lâu đài phía Tây và khu vực hội đồng quản trị đều là cấm địa của trường. Đừng có mò tới đó nếu không muốn bị xử phạt.”

“Những điều cần chú ý còn lại đều có trong sổ tay học sinh, tự mà đọc.”

Cô chủ nhiệm với đôi mắt phượng sắc sảo liếc qua lớp một lượt, có vẻ chẳng bận tâm đến chuyện vài học sinh còn thiếu vắng.

Khương Ly tiếp tục: “Do các em ở khu vực của khối quốc tế, nên có vài điều cần lưu ý.”

Trên màn hình hiện lên vài biểu tượng.

Hoa hồng dại, chim họa mi, quyền trượng và thanh kiếm.

Mỗi biểu tượng đều có hoa văn phức tạp, dù chỉ nhìn qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự nặng nề của thời gian tích tụ trong chúng.

Khương Ly khoanh tay trước ngực, lạnh lùng cảnh báo: “Nhìn thấy những học sinh đeo huy hiệu này thì nhớ phải tôn trọng, luôn ưu tiên họ trước.”

Lời này phải hiểu theo nghĩa đen.

Ví dụ, nếu đang xếp hàng lấy cơm mà họ tới, thì học sinh khác phải tự động nhường chỗ cho họ lấy trước, tất nhiên chỉ là ví dụ thôi, vì họ có căng-tin riêng.

Đây là một trường quý tộc, nên mọi thứ tự nhiên phải ưu tiên cho mấy vị quý tộc ngoại quốc kia rồi.

Sau khi trải qua nền giáo dục phổ thông miễn phí và thấm nhuần tư tưởng “mọi người đều bình đẳng,” Thời Tuế giờ phải cố gắng ép mình nuốt trọn quy tắc mới này.

Cô lật sổ tay đến phần “Khu vực cấm của học viện” mắt dừng lại thật lâu ở ba địa điểm đó.

Khu rừng phía Đông Nam rất rộng lớn, nhưng trên bản đồ không đánh dấu có gì sau khu rừng. Đó chính là mục tiêu của Thời Tuế.

Đợi khi nào có cơ hội thì cô sẽ đi thám hiểm thử xem.