Chương 27

Bạn cùng phòng vẫn giữ khoảng cách nhất định với Thời Tuế, cô ấy nháy mắt ra hiệu vài lần, có lẽ muốn nhắn rằng sẽ nói chuyện thêm khi về ký túc xá.

Thời Tuế bảo An Đức đừng theo cô nữa, đeo khẩu trang và đi đến khu vực tuyển dụng của các câu lạc bộ.

Tại Học viện Y Lai, chỉ cần ba người là có thể lập câu lạc bộ, thế nên có rất nhiều câu lạc bộ kỳ lạ. Thời Tuế lướt qua những gian hàng được dựng tạm bợ.

Cô nhìn thấy một đám đông chen chúc phía trước.

Thời Tuế quay sang hỏi một chị học sinh đứng ở gian hàng gần đó: “Chị ơi, bên đó là câu lạc bộ gì vậy?”

Chị học sinh niềm nở giới thiệu: “Bên đó là Đoàn kịch! Họ không nhận học sinh ngoài lớp quốc tế đâu, mọi người chỉ đến để ngắm trai xinh gái đẹp thôi... Chị thấy em có tiềm năng, hay thử gia nhập câu lạc bộ bắn cung của bọn chị?”

Đoàn kịch, một trong những hang ổ ma cà rồng ở trường.

“Em sẽ xem thêm ạ!”

Ban đầu Thời Tuế không định đi về phía đó.

Nhưng học sinh đổ về phía đó đông quá, đông như tàu điện ngầm vào giờ cao điểm.

Thời Tuế không thể đứng vững, chiều cao không phải lợi thế, cô bị đám đông đẩy đi chẳng phân biệt được phương hướng.

Sau khi vật lộn một lúc, Thời Tuế đành buông xuôi, theo dòng người trôi đi. Không biết bao lâu trôi qua, cho đến khi hương hoa nồng nàn thoảng qua, cô mới có cảm giác chân mình chạm đất.

Mùi hương này, tuần trước cô vừa ngửi qua. Thời Tuế lập tức quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Bên cạnh có một khoảng trống, không biết từ lúc nào cô đã bị đẩy lên phía trước đám đông, và ngay lập tức nhìn thấy mái tóc bạc hiếm có.

Có lẽ vì ánh mắt của Thời Tuế quá nóng bỏng, người đó hơi cúi đầu.

“Bạn học.” giọng anh ta nhẹ nhàng, đôi mắt nhạt màu nhìn Thời Tuế, như vô tình hỏi: “Cô có quen tôi không?”

Tim Thời Tuế đập nhanh hơn.

Ánh mắt cô từ từ hạ xuống.

Ngón trỏ tay trái của anh ta đeo một chiếc nhẫn bạc có khắc biểu tượng Hoa hồng dại.

Gần đây Thời Tuế toàn tiếp xúc với trai đẹp, thấy họ là tim cô dễ đập nhanh.

Mà số lượng trai đẹp (ma cà rồng) ở Học viện Y Lai thì quá mức.

Thời Tuế nghĩ lần nghỉ phép tới có lẽ phải đi kiểm tra tim mạch, tuổi trẻ như cô, đừng mắc bệnh tim sớm.

Đôi mắt của người trước mặt cũng dài như An Đức, hàng mi cong và dày có màu gần giống màu tóc, dù nhìn rất gần nhưng vẫn không thể đọc hết được cảm xúc trên gương mặt anh ta.

Nói thế nghe có vẻ lạ, nhưng An Đức có một sự thuần khiết chưa từng bị vấy bẩn, còn người thanh niên trước mặt lại có...

Cảm giác say đắm?

Thời Tuế nhận ra anh ta và Bánh kem nhỏ có một điểm chung.

Chính là ánh mắt như nhìn chó mà vẫn đầy tình cảm.

Thời Tuế còn đang bận suy nghĩ, người trước mặt thấy cô không trả lời, anh ta cúi xuống chống tay lên đầu gối, để mắt ngang tầm với Thời Tuế.

Mika nhớ cô gái này.

Ở phòng y tế của trường, đứa trẻ lai mới kia định tiết lộ thẳng thừng thông tin về ma cà rồng với cô ta, bị anh ta cắt ngang giữa chừng.

Nếu không nhầm, anh ta lẽ ra đã khiến cô ta quên mất đoạn ký ức đó rồi, nhưng nhìn phản ứng tim đập nhanh của Thời Tuế khi thấy anh ta, có gì đó không đúng.

Mika nhẹ nhàng hỏi: “Cô còn nghe được tôi nói không?”

Thời Tuế chớp mắt lia lịa, rời mắt khỏi mặt anh ta: “À... à! Xin lỗi, anh đẹp trai quá nên tôi nhìn hơi bị mê.”

Cô nói một cách chân thật, phản ứng không khác gì những người theo đuổi Mika.

Nếu đúng như vậy, tim đập nhanh cũng có thể lý giải được.

Mika dừng lại một chút, sự tò mò trong mắt dần tan đi.

Anh ta còn tưởng cô gái người phàm này sẽ đặc biệt một chút.

Ngay lúc đó, bên cạnh Thời Tuế vang lên tiếng hò hét chói tai:

“Mika tiền bối, em thích anh từ lâu rồi!!”

“Em, em, em nữa!!! Em thích anh nhất trong Đoàn kịch! Làm ơn ký tên cho em!!!”

“Đại nhân! Tôi mãi mãi ủng hộ ngài! Đoàn kịch là câu lạc bộ tuyệt vời nhất của Học viện Y Lai!”

Cuồng nhiệt quá!

Trước khi bị đẩy ra ngoài, Thời Tuế nhìn lướt qua sân khấu của Đoàn kịch.

Chỉ có vài người đến tuyên truyền chiêu sinh, họ mặc khác hẳn các học sinh bình thường, bộ đồng phục màu trắng vàng làm nổi bật làn da trắng như ngọc, ai cũng đẹp một cách đặc biệt.

Nhưng trông họ nguy hiểm hơn nhiều so với Tây Âu Đa và An Đức cùng lớp.

Thời Tuế nhanh chóng rời mắt.

Tiếp đó, cô bị dòng người cuốn đi, bị đám học sinh phấn khích kia đẩy ra tận phía sau.

Chiếc khẩu trang đang đeo cũng chẳng biết đã rơi đâu mất.

“Cậu ơi, cậu có biết hôm nay tiền bối Mika của Đoàn kịch có đến không?”

Thời Tuế: “Có lẽ đến rồi, mình vừa từ bên đó ra.”

Cô gái nhìn Thời Tuế với ánh mắt sáng rực: “Á! Cậu gặp anh ấy rồi à? Ghen tị quá...”

Nhiều fan vậy sao?