Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Vạn Nhân Mê Của Huyết Tộc

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tây Âu Đa vốn cúi đầu chịu đựng cơn đau, nhưng qua khóe mắt, cậu ta nhìn thấy Thời Tuế đang dùng con dao ấy so với đầu ngón tay của cô.

Thiếu gia nghiến răng nghiến lợi: “Cô bị điên à? Cô dùng bạc rạch tay mình khác gì tẩm độc cho tôi?”

Sao cầu xin người ta giúp đỡ mà vẫn giữ thái độ kiểu thiếu gia thế nhỉ?

Thời Tuế tiếc rẻ đặt con dao xuống.

Dù thế nào đi nữa, cô vẫn phải hy sinh một chút máu để không để cậu ta chết trong nhà mình.

Cô đổi sang một con dao nhỏ sạch sẽ khác, khử trùng bằng cồn trong hộp y tế, rồi cắn răng rạch một đường nhỏ ở đầu ngón tay.

Không đau lắm, nhưng ai mà thích bị thương chứ?

Máu từ vết rạch nhỏ xíu rỉ ra, Thời Tuế một tay cầm con dao, tay kia đưa về phía Tây Âu Đa.

Do không nỡ rạch quá sâu, máu chảy ra rất ít, chỉ từng giọt, nhỏ như đầu kim tiêm.

Nhưng hương thơm ngọt ngào ấy nhanh chóng lan tỏa trong không khí, lấn át mùi hành tỏi mà Tây Âu Đa vốn ghét.

Thời Tuế sợ Tây Âu Đa cắn mình, nên giữ tay ở một khoảng cách nhất định.

Cô ra lệnh theo bản năng: “Ngẩng đầu lên.”

Tư thế này hơi kỳ lạ, nhưng thiếu gia thực sự ngẩng đầu lên.

Đường nét ở cổ cậu ta kéo dài ra, từ xương quai xanh đến yết hầu đều rất đẹp.

Mỗi giọt máu rơi vào miệng cậu ta, thiếu gia đều phải nuốt xuống, vì Thời Tuế quá keo kiệt, trông cậu ta có vẻ vội vàng.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ kính lớn.

Thời Tuế thấy rõ răng nanh của Tây Âu Đa.

Rất dài, nhưng rất đẹp.

Môi cậu ta mỏng, khi máu rơi trên môi, cậu ta nhanh chóng liếʍ sạch, nhìn thoáng qua có chút gợi cảm.

Những ma cà rồng trong tiểu thuyết hay truyện tranh luôn có năng lực khiến nữ chính không thể cưỡng lại.

Thời Tuế trước đây không hiểu, giờ thì rõ rồi.

Khuôn mặt này, cộng với thân phận nguy hiểm, thực sự có một sức quyến rũ khó ai có thể chống lại.

... Đẹp trai thật đấy.

Rất nhanh, máu từ đầu ngón tay Thời Tuế chảy chậm lại.

Tây Âu Đa không biết Thời Tuế đang nghĩ gì, tâm trí của cậu ta đã hoàn toàn hỗn loạn, chỉ chăm chăm ngẩng đầu lên.

Mùi vị ngọt ngào như khiến cậu ta phát nghiện, từng giọt máu từ từ chảy xuống cổ họng, mang lại cảm giác sảng khoái vô cùng.

Không giống như mùi máu của những túi máu nuôi từ gia tộc.

Cảm giác dây trói trở nên cản trở, Tây Âu Đa dần sốt ruột, vô thức thè một đoạn lưỡi nhỏ, đầu lưỡi chạm vào vết thương trên tay Thời Tuế. Một cảm giác ngứa ngáy lan tỏa trên đầu ngón tay, cậu ta cuộn lấy giọt máu chưa kịp rơi xuống.

Đôi mắt đỏ sẫm của Tây Âu Đa đờ đẫn, trông không tỉnh táo chút nào, tràn ngập cảm giác đắm chìm.

Giọng Thời Tuế khẽ run lên: “... Này.”

Tiếng gọi này kéo lại chút lý trí cho Tây Âu Đa, cậu ta đột nhiên cứng đờ.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của thiếu gia, Thời Tuế từ từ rụt tay lại, lén lau sau lưng.

Lần trước An Đức cũng như thế.

Sao ma cà rồng này ai cũng thích liếʍ tay người ta thế nhỉ?

Vết thương trên ngực bụng Tây Âu Đa bắt đầu hồi phục chậm chạp, có máu cung cấp nên cậu ta dần tỉnh táo lại.

Nhưng lòng tự trọng vốn đã rạn nứt nay vỡ nát hoàn toàn.

Mắt thiếu gia lập tức đỏ hoe.

Thời Tuế nhìn cậu ta: “Này, tôi có làm gì đâu, chính cậu tự liếʍ tay tôi đấy...!”

Nhìn vẻ mặt nũng nịu của thiếu gia, cô thật sự sợ nghe thấy câu “Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi” từ miệng cậu ta.

Chuyện gì thế này! Rõ ràng cô mới là người bị lợi dụng đây chứ?!

Khi Thời Tuế đang đứng ngồi không yên, suýt chút nữa lại thấy Tây Âu Đa rơi nước mắt lần thứ hai, cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Cảm giác mách bảo rằng bây giờ tốt nhất đừng kí©h thí©ɧ thiếu gia thêm nữa, cô nhanh chóng rút lui để ra mở cửa.

Trước khi rời đi, Thời Tuế cảnh cáo: “Đừng có làm loạn đấy.”

Lông mi của Tây Âu Đa hơi run, quần áo xộc xệch, cả người trông như một mảnh vụn vỡ. Nhưng vẻ mặt cậu ta trông như chẳng hề nghe lọt tai điều gì, hồn vía bay tận đâu đâu.

Thời Tuế bước chân vào đôi dép lê, tiến về phía cửa. Tối nay thật chẳng bình thường chút nào, cô giấu con dao găm trong tay áo, rồi nhìn qua lỗ mắt mèo.

Bên ngoài là hàng xóm dưới tầng.

Thời Tuế biết người này, hình như là một sinh viên trường cảnh sát, thỉnh thoảng cô gặp cậu ấy trong thang máy khi mặc đồng phục trở về nhà.

Nhưng quan hệ giữa họ cũng chỉ dừng lại ở mức gật đầu chào hỏi.

Thời Tuế mở cửa.

Thanh niên trước mặt mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, nhưng vẫn không che giấu được thân hình với bờ vai rộng và eo thon, cậu ấy cao hơn Thời Tuế nhiều, khi nói chuyện phải hơi cúi đầu.

Xét về ngoại hình, hàng xóm này không kém gì mấy so với những anh chàng đẹp trai mà Thời Tuế gặp gần đây.
« Chương TrướcChương Tiếp »