Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Vạn Nhân Mê Của Huyết Tộc

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng có mùi tỏi, thật là buồn nôn.

Nhưng rõ ràng đây không phải là nơi của đám thợ săn.

Tây Âu Đa cố gắng dùng năng lực để đốt đứt sợi dây trói tay, nhưng con dao găm bạc kia có dính nước thánh, năng lực của cậu ta không thể hồi phục trong thời gian ngắn.

Tối nay cậu ta đã gặp phải thợ săn cấp S.

Chết tiệt... Từ lúc gặp Thời Tuế, cậu ta chưa bao giờ gặp chuyện gì suôn sẻ cả!

Đang chịu đựng cơn đau, cậu ta lại cố gắng giãy giụa thì cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên ngoài.

Tây Âu Đa ngẩng phắt đầu lên nhìn người bước vào.

Thời Tuế mặc đồ ngủ, tay cầm một cốc nước, vừa đi vào vừa ngáp.

Hai người không kịp đề phòng mà chạm mắt nhau.

Tây Âu Đa trừng cô: “... Thả tôi ra.”

Thời Tuế ngán ngẩm: “Cậu ấm à, là cậu tự rớt vào ban công nhà tôi đấy nhé.”

Tây Âu Đa cảm thấy mình lại bị sỉ nhục.

Đôi mắt cậu ta nhanh chóng đỏ lên, nhưng cơn đau ở ngực lại kéo đến, con dao găm dù đã được rút ra nhưng nước thánh đã theo máu lan ra khắp cơ thể.

Đau quá.

Trong tình trạng này, năng lực tự phục hồi của huyết tộc hoàn toàn không có tác dụng.

Tây Âu Đa cúi đầu, hơi thở nặng nề, đôi mắt đỏ rực đến đáng sợ, cậu ta gần như không thể giữ được lý trí.

Máu...

Nếu không bổ sung máu, cậu ta sẽ chết.

Thời Tuế không mấy quan tâm, chậm rãi hỏi: “Cần tôi giúp không?”

Cô lấy điện thoại ra tra cứu: “Mấy thiết lập thông thường đều là uống máu sẽ hồi phục, mấy người cũng vậy à?”

“Nói mới nhớ, ma cà rồng có được tính là loài dơi không? Nếu bị cậu cắn, tôi có cần đi tiêm vaccine dại không nhỉ?”

Tây Âu Đa: “...”

Cậu ta cố gắng chịu đựng cơn đau, lời nói như rít qua kẽ răng: “Cút.”

Trời ạ! Thái độ gì mà tệ thế!

Nhưng không phản bác, tức là ngầm đồng ý rồi.

Thời Tuế chống tay lên đầu gối, cúi xuống cho ngang tầm mắt với cậu ta. Cô nở nụ cười thân thiện, đàm phán với chàng thiếu gia kiêu căng và nóng nảy.

“Thế này nhé, tôi cho cậu một ít máu của tôi, cậu giúp tôi một việc nhỏ, được không?”

Tây Âu Đa gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Thời Tuế.

Cơn đau khiến tầm nhìn của cậu ta trở nên mờ mịt, nhưng cái dáng vẻ tự tin, thản nhiên không chút sợ hãi của cô gái nhân loại đáng chết này lại vô cùng rõ ràng.

Nhưng rất nhanh, tất cả cảm xúc dư thừa đều bị nỗi đau lấn át.

... Đau quá.

Khát quá, cần máu để hồi phục cơ thể.

Sao mùi của cô lại ngọt thế?

Nhưng ở đây, người duy nhất là con người lại đang nắm thế chủ động. Cô trói cậu ta lại, áo sơ mi xộc xệch.

Mỗi lần ánh mắt cô lướt qua làn da và vết thương, nó đều thiêu đốt cơ thể cậu ta như thể lửa cháy.

Đây là một sự sỉ nhục với Tây Âu Đa.

Từ nhỏ đến giờ, cậu ta chưa bao giờ bị đối xử như thế này. Thiếu gia nghiến răng hỏi: “Cô muốn gì?”

Thời Tuế nhìn thấy sắc mặt cậu ta tái nhợt, không có ý định cứu chữa ngay lập tức, nhưng cũng không cố tình kéo dài thời gian.

Cô nói thẳng thừng: “Về cái ngày săn bắn, tôi muốn cậu giúp tôi đánh lạc hướng.”

Thời Tuế không nghĩ việc Tây Âu Đa xuất hiện ở đây là ngẫu nhiên. Lần cuối họ gặp nhau ở trường, cậu ta rõ ràng là muốn gϊếŧ cô.

Ban đầu cô định một nhát dao tiễn cậu ta về trời, nhưng rồi lại nghĩ, nếu cậu ta chết trong nhà cô, thì phải xử lý xác thế nào đây? Hơn nữa, một thiếu gia như vậy dâng tới cửa mà không lợi dụng thì tiếc quá.

Thời Tuế trước giờ chưa từng làm chuyện phạm pháp.

Không biết ma cà rồng có bị pháp luật hạn chế không nhỉ?

Thời Tuế vốn tưởng ngày săn bắn là để săn thú, nhưng nếu mà con người bị làm mồi, thì có lẽ một mình An Đức sẽ không đủ giúp đỡ.

Tây Âu Đa đang chịu sự dày vò bởi cơn đau, nước thánh lan rộng nhanh hơn, cậu ta không thể thoát khỏi dây trói, lại cần máu khẩn cấp.

Thời Tuế nhìn thấy vùng da quanh vết thương của cậu ta nhanh chóng trở nên xám xịt, cô tốt bụng nhắc nhở:

“... Cậu nhìn như sắp chết rồi đấy. Yêu cầu của tôi không quá đáng đâu, hay là cậu đồng ý trước đã?”

Đáng tiếc là Tây Âu Đa đang ở tình trạng không tốt, nếu không Thời Tuế còn có thể nhân cơ hội ép hỏi thêm nhiều thông tin hữu ích.

Cuối cùng, Tây Âu Đa miễn cưỡng phát ra một tiếng “ừ”.

Thời Tuế vẫn cầm con dao nhỏ rơi xuống đất từ trước.

Con dao này trông rất đẹp, hoa văn tinh xảo, nhưng cầm trong tay lại không hề cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, nó trông vô cùng sắc bén, có thể dùng để phòng thân.

Dù sao thì cô cũng không chắc liệu Tây Âu Đa có đột ngột vùng dậy hay không. Mấy món dao và hành mà cô mua về có thể không có tác dụng, nhưng cái dao này chắc chắn có.
« Chương TrướcChương Tiếp »