Chương 8

Lạc An hơi há miệng.

À... nghiêm túc đến vậy sao? Còn có cả quần áo chuyên dụng? Đúng là một người chơi "nạp tiền" đẳng cấp mà.

Nhưng trước đó, cậu vẫn còn một chuyện cần làm —

Lạc An bắt đầu cố gắng gạt mấy ngón tay dài của người đàn ông, gập lại bốn ngón còn lại, chỉ để lại ngón trỏ, sau đó ôm lấy ngón tay ấy chỉ về một hướng, ra hiệu một cách điên cuồng.

Tạ Thời Ân: "......"

Tạ Thời Ân: "Em muốn nhìn vào gương?"

Lạc An: "Ừ ừ ừ!"

Thiếu niên giơ tay chỉ lên cặp sừng nhỏ trên đầu, lại ngượng ngùng kéo cái đuôi phía sau ra sờ sờ: "Em muốn xem mình trông thế nào."

Cậu từng rất hài lòng với hình dạng trước đây của mình, nhưng sau khi tái sinh thì không biết còn đẹp hay không. Cậu không muốn là một quả trứng rồng xấu xí bị phục sinh, nếu vậy thì kính màu của vị Tạ tổng này thật sự quá dày rồi.

Mà anh vẫn yêu thương như vậy.

Tạ Thời Ân ngừng lại một chút, làm theo lời cậu, đưa tay lên cao, sau đó nhìn thiếu niên thành thạo xoay gương chiếu hậu, quay lưng lại với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào mặt gương.

Qua vài giây, cậu ngồi phịch xuống lòng bàn tay anh.

Cách một lớp giấy mỏng, cảm giác mềm mại của cậu được truyền đến toàn bộ.

Biểu cảm của Tạ Thời Ân ngay lập tức trở nên phức tạp.

Trước mặt anh không còn là tiểu long nữa, chỉ có trứng rồng phá vỏ ba năm mới là long con, còn cậu đã ba trăm năm rồi, nếu ở thế giới con người thì đã đến tuổi đi học trung học.

Chỉ là, cậu ấy thực sự vẫn còn quá nhỏ, yếu ớt hơn cả những ấu tể thực sự, trông có vẻ thiếu dinh dưỡng.

... Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, trứng rồng có thể chăm sóc cho á long tối đa ba trăm năm, nhiều hơn thì sẽ vượt quá giới hạn mà nó có thể chịu đựng.

Dù sao thì một con rồng trưởng thành cần nhiều hơn là một quả trứng để lớn lên. Suy nghĩ của Tạ Thời Ân dần chuyển từ nuôi trứng sang nuôi người.

"Đừng lo lắng, sừng và đuôi đều có thể tự kiểm soát được," Tạ Thời Ân nghĩ rằng Lạc An bị vẻ ngoài của mình làm cho hoảng sợ, anh đưa tay chỉnh lại tờ giấy ăn trượt khỏi vai nhỏ của Lạc An, sau đó như một màn ảo thuật kéo xuống từ ghế phụ một chiếc ghế mềm nhỏ, không mấy thành thục dỗ dành, "Em rất hoàn hảo, là á long tinh xảo và đẹp nhất mà anh từng thấy... Muốn thử cái này không? Vài hôm trước anh đã tự tay lắp vào đấy."

Lạc An mơ màng bị đặt vào ghế mềm, chiếc ghế nhỏ sát bên trong ghế phụ, thậm chí bên cạnh ghế còn có dây an toàn nhỏ kéo qua, hoàn toàn bảo vệ cậu trong chỗ ngồi.

Cứ như đang trang trí cho một con búp bê nhỏ.

Nhưng Lạc An lại không quan tâm đến “á long” hay ghế ngồi.

Trong đầu cậu vẫn là hình ảnh trong gương vừa nãy — tại sao từ trong một quả trứng chui ra, lại giống hệt lúc cậu còn là con người!?

Đổi một chủng tộc mà hời hợt vậy sao? Trực tiếp "tái sử dụng" luôn khuôn mặt cũ mà chẳng buồn tạo hình mới??

Xe rời khỏi bãi đỗ xe ngầm, ánh sáng tự nhiên chiếu qua kính chắn gió phía trước, Lạc An nheo mắt theo bản năng, trong không gian không có gương để đối chiếu, đồng tử của tiểu á long co lại thành một đường nhỏ.

Tạ Thời Ân vừa lái xe vừa chú ý đến sắc mặt của Lạc An, thấy cậu thích nghi tốt mới lại nhấn chân ga.

Bên ngoài xe cộ qua lại tấp nập, môi trường ồn ào, dường như không khác gì thế giới trước đây.

"Anh sống ở căn hộ Vân Cảnh, đó là bất động sản của Tạ thị, phần lớn là căn hộ gia đình cao cấp, rất rộng rãi. Chúng ta sẽ về nhà —"

"Tạ thị... Vân Cảnh?!"

Đèn đỏ ba mươi giây. Tạ Thời Ân dừng xe ổn định, quay đầu lại: "Sao thế?"

Tạ thị cậu đã nghe qua! Tạ Thời Ân là tổng giám đốc của Tạ thị?!

Hơn nữa căn hộ Vân Cảnh cậu cũng biết, vì cậu đã từng sống ở đó!

Nhưng nhìn người đàn ông trước mắt phóng đại không biết bao nhiêu lần, Lạc An lại không thể nói ra những lời này. Bao nhiêu chi tiết đều ăn khớp, chẳng lẽ... là thế giới song song?

Vậy nên mới có sự tồn tại của loài sinh vật phi khoa học này, thay thế cho danh tính con người của cậu khi xưa...

"Không, không có gì. Tên rất hay."

"Ừ, là anh tự đặt đấy, những thứ này em có lẽ sẽ không biết, nhưng không sao, những gì em chưa biết, anh sẽ nói cho em."

Hiện giờ cậu chỉ là một sự tồn tại được nuôi dưỡng, chỉ là vật sở hữu của người khác, nhưng Tạ Thời Ân lại nghiêm túc đến như vậy.

Đèn đỏ kết thúc, Lạc An thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn người đàn ông với những đốt ngón tay thon dài cầm vô lăng, tự nhiên lại cảm thấy lòng mình ổn định lại.

Dù đã thay đổi chủng tộc và thân phận, nhưng so với trước đây, dường như cuộc sống của cậu giờ đây còn thoải mái tự tại hơn.

Lạc An sờ dây an toàn chắc chắn trên người, quay đầu lén nhìn người đối diện. Gương mặt Tạ tổng trước mắt mang vẻ quý phái nghiêm nghị, đáng lẽ phải lạnh lùng, thế nhưng khóe môi nhếch nhẹ, trông có vẻ rất vui, toàn thân toát lên bầu không khí như trút bỏ được gánh nặng.