Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Trứng Rồng Bé Bỏng Của Đại Lão

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh niên kia giãn to đồng tử, nhìn qua Tạ Thời Ân về phía sau anh, nói gần như không thể nghe thấy: "Phá... phá vỏ rồi..."

Tạ Thời Ân khựng lại, đứng bật dậy, chiếc ghế có bánh xe bị đẩy ra một bên, cả phòng họp đều bị biến cố đột ngột này làm cho ngỡ ngàng.

Chuyện, chuyện gì vậy?

Phương án này có thể khiến người ta kích động đến vậy sao??

Chưa hiểu đầu đuôi nhưng mọi người cũng không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt từ một góc bàn họp lan ra.

"Hay quá!"

"Nói rất hay!"

"Tiểu Mã tài năng trẻ, không hổ là người công ty chi mạnh tiền mời về!"

Mã Thành Công: "..."

Các người muốn tôi chết thì nói thẳng ra!

Cậu ta có tài đức gì mà khiến Tạ tổng kích động như vậy! Là quả trứng đó! Hình như thứ bên trong sắp ra rồi!

Mọi người nhìn thấy Tạ Thời Ân chống tay bên mép giỏ, không chớp mắt nhìn vào bên trong, lúc này mới chậm rãi nhận ra có gì đó không ổn.

Tiếng vỗ tay thậm chí còn chưa dứt, đã nghe đại lão lên tiếng ngắn gọn.

"Suỵt!"

Ngay lập tức, không gian trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Tạ Thời Ân chăm chú nhìn quả trứng rồng đang rung lắc, thậm chí không quan tâm đến những con người xung quanh. Anh nhìn quả trứng á long trắng muốt, dựa vào góc giỏ tre, đang đung đưa rất có nhịp điệu.

Như thể có ai đó bên trong đang cố đạp mạnh ra.

Những người xung quanh không hiểu chuyện gì, chàng trai đang thuyết trình cũng lén lút bước xuống, mông vừa chạm nhẹ vào ghế đã ngồi xuống.

Chết tiệt.

Chẳng lẽ cậu ta thật sự làm quả trứng bảo bối của sếp sợ đến nở ra sao… Trời ạ, cậu ta luyện công phu cóc sao?

Khoan đã!

Quả trứng này đã có tuổi rồi đấy!

Cái trứng sắt này thật sự có thể nở được sao??!

Không chỉ Mã Thành Công kêu gào trong lòng, những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt thật sự như vừa gặp ma.

Chỉ có Tạ Thời Ân, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt mép bàn họp đã để lộ cảm xúc thật của anh.

Gân xanh nổi lên, đốt ngón tay trắng bệch.

Chỉ nghe một tiếng "rắc".

Mọi người đều rùng mình, kinh hãi nhìn thấy sếp của họ bẻ một miếng gỗ ở góc bàn rồi ném sang bên cạnh.

Giọng Tạ Thời Ân trầm thấp: "Báo sửa lại."

Trợ lý ngây người mở máy tính bảng ra, trong khoảnh khắc không hiểu sao mình có thể sống sót qua năm năm làm việc tại Tạ thị.

Còn phía bên Lạc An, cuối cùng cậu cũng phát hiện căn phòng này tuy tối, nhưng thực ra tường rất mỏng và giòn, đạp một cái là lung lay. Cậu kiên trì đạp liên tiếp vài lần, cuối cùng cũng mở ra được một khe hở lộ ra ánh sáng.

Mùi vị của tự do!

Lạc An lấy hết sức, đưa tay phá rộng thêm khe nứt, âm thanh "rắc rắc" vang lên không ngớt, thiếu niên kéo cái khe mở ra, lén lút nhìn ra ngoài —

Rồi thấy một đám người khổng lồ ngồi vây quanh.

So với những người đó, đầu của cậu còn chẳng bằng một phần.

Lạc An: "......"

Chắc chắn là do cách cậu mở sai rồi.

Cậu dụi dụi mắt, vừa chuẩn bị nhìn lại thì khe hở khó khăn lắm mới mở ra được lại bị đóng "bốp" từ bên ngoài.

Lạc An: "............"

Chưa kịp nhảy lên tức giận, bên ngoài liền truyền đến một giọng nói từ tính, âm trầm, giọng nói ấy xuyên qua không gian vốn đã không còn hoàn chỉnh, rõ ràng truyền vào tai của Lạc An.

Tạ Thời Ân trong khoảnh khắc đó, nhớ lại rất nhiều, rất nhiều chuyện.

Trứng rồng phá vỏ, ít thì ba năm, nhiều thì ba trăm năm, nhưng kể từ khi chủng tộc của họ xuất hiện, trứng á long có kỷ lục lâu nhất cũng chưa đến một trăm năm đã phá vỏ.

Anh đã chờ đến năm thứ một trăm, cuối cùng không thể chờ nổi nữa, theo lời khuyên của tộc nhân, mang trứng rồng đi khắp thế giới loài người tìm cơ hội. Đã qua rất nhiều năm, nhiều đến mức chính anh cũng không đếm nổi thời gian trôi qua, cho đến khoảnh khắc vừa rồi.

Tạ Thời Ân mặt không biểu cảm, giọng khàn khàn hỏi một câu rất khó hiểu — “Từ khi lập quốc đến giờ, bao nhiêu năm rồi?”

Người bên dưới nhìn vào mảnh gỗ vỡ, run rẩy đáp: “Ba, ba trăm năm lẻ một, một ngày?”

Trứng rồng của anh đã được sinh ra từ ba trăm năm trước trong thời loạn của nhân loại, được nuôi dưỡng trong Long Quật một trăm năm, lang thang ở thế giới loài người hai trăm năm, tính thêm ngày hôm nay.

Cuối cùng.

Tạ Thời Ân thở phào một hơi dài.

Bàn tay với các đốt xương rõ ràng chạm vào quả trứng nhỏ trong lòng bàn tay, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được chủ nhân của quả trứng đang cuống quýt và bồn chồn đập bên trong.

Nhưng, lúc này không phải thời điểm thích hợp.

Ở đây có quá nhiều con người.

Tạ Thời Ân cố gắng kiềm chế cảm xúc phức tạp trong lòng, dùng tấm chăn nhỏ trong giỏ bọc lấy quả trứng rồng, rồi bước nhanh ra ngoài.

Trợ lý giúp xách giỏ vội vàng đi theo sau anh: "Tổng, tổng giám đốc, lát nữa còn có một nhà đầu tư muốn gặp mặt —"
« Chương TrướcChương Tiếp »