Như thế là không đúng.
Giữa họ, không nên là như vậy.
Lạc An chậm rãi thở ra một hơi: "Được thôi."
"Nhưng đây không phải là bổ sung ký ức thiếu sót, đây là câu chuyện mới giữa chúng ta, không phụ thuộc vào bất kỳ ký ức truyền thừa mơ hồ nào. Em hy vọng tất cả những gì em biết đều bắt đầu từ anh."
"Được không, giám hộ viên của em?"
Lạc An kéo tay Tạ Thời Ân xuống, đôi mắt hơi nhướn lên, đôi con ngươi nhạt màu nhưng sáng ngời và chân thành.
Trong lòng Tạ Thời Ân khẽ rung động, anh bỗng có một cảm giác mơ hồ rằng Lạc An không có ký ức truyền thừa hoàn chỉnh, nhưng lại chủ động tiến gần đến anh.
Cậu ấy cũng đang thử.
Dù chỉ là thận trọng bước một bước nhỏ, nhưng vẫn đang cân nhắc về việc tiến hoặc lùi.
Trong mắt Tạ Thời Ân thoáng qua một tia dịu dàng, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Lạc An: "Tất nhiên là được."
….
Cơn sóng điều tra dường như đã lắng xuống, Tạ Thời Ân không còn nhắc đến chuyện của Vu Mục, Lạc An cũng đã hiểu được toàn bộ mọi chuyện qua những gì đã biết, trong lòng cậu cũng có chút ổn định.
Mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, Lạc An ăn ngon miệng, có lúc cậu nghĩ cuộc sống như thế này mới gọi là sống.
Cậu đã có gia đình mới, bạn bè cũng đã quay trở lại chờ liên lạc, so với khoảng thời gian từng rất tự kỷ và phải nghỉ học, cuộc sống hiện tại như đang được ngâm trong mật ngọt.
Tạ Thời Ân quá tốt với cậu.
Anh để tất cả lớp giáp của mình lại bên ngoài, và sự mềm mại bên trong chỉ dành riêng cho một người.
Lạc An gần như say mê trong sự dịu dàng ấy, đến nỗi ăn hết nửa miếng gan ngỗng mà không cảm thấy buồn nôn.
Bánh bao nhân thịt bò, vụn thịt bò, gan ngỗng, bò bít tết chín tái.
Sở thích của họ dần dần hòa hợp, Tạ Thời Ân đang nuôi dưỡng một linh hồn nửa đường trở thành một con rồng thực thụ.
"Hôm nay em biểu hiện thế nào?" Lạc An hỏi.
Tạ Thời Ân nhìn thiếu niên đang xoa bụng mình, đôi môi khẽ nhếch: "Rất tốt, em đã ăn nhiều thịt."
Lạc An chạy vài bước trên bàn ăn, đi đến trước đĩa của Tạ Thời Ân, cố gắng nâng chiếc dĩa to lên, xiên một miếng rau còn sót lại bên cạnh đĩa, rồi loạng choạng chĩa về phía khóe môi của Tạ Thời Ân.
"Ăn nhiều rau vào, không được kén ăn."
Người đàn ông cúi mắt, khẽ cười một tiếng, cánh tay khẽ động, giúp Lạc An cùng nâng dĩa, để miếng rau xanh tươi vào miệng.
Anh không nhai, mà nuốt luôn.
"Cảm ơn cậu bé không kén ăn."
Đôi tai của Lạc An nóng lên: "Em không còn bé nữa... chỉ là vóc dáng có chút thấp thôi. Nhưng anh đã nói rồi, em sắp lớn lên mà."
Tạ Thời Ân ừ một tiếng: "Khi em lớn lên, sẽ có nhiều bộ quần áo mới đẹp hơn. Nếu em thích, anh có thể đưa em đến sàn diễn thời trang để chọn, còn có thêm nhiều lựa chọn hơn nữa, có thể đi chơi, kết bạn, có thể tự do đi lại trong công ty mà không cần bận tâm nhiều."
Lạc An nghe mà gật đầu lia lịa.
Tạ Thời Ân đứng lên, dùng đầu ngón tay nhấc Lạc An lên: "Được rồi, đi thôi, để anh dẫn em nhận biết đường lên sân thượng."
Cách bố trí ở tầng thượng khác hẳn với các tầng bên dưới. Đi qua vài căn phòng rẽ trái rẽ phải, Lạc An mới nhìn thấy cầu thang lên. Cầu thang làm bằng gỗ, không phải loại bậc thang dày chắc nối liền, mà là các bậc được treo bằng khung thép cố định, mỗi bậc cách nhau một khoảng, tạo thành cầu thang lơ lửng, dẫn thẳng lên cánh cửa phía trên.
Giống như bậc thang lên bầu trời vậy.
Nhưng ở đây không thể nhìn thấy bầu trời.
Nhưng rất nhanh, khi Tạ Thời Ân đẩy cánh cửa ra, ráng mây đỏ như lửa liền hiện ra trước mắt Lạc An.
Rõ ràng là đang ở trung tâm thành phố, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ tòa nhà cao tầng nào khác. Độ cao của Vân Cảnh đã đưa cậu lên một tầm nhìn tuyệt đối.
Suy nghĩ đầu tiên của Lạc An lại là... thỏ.
... Tạ Thời Ân trước kia thật sự ăn thỏ ở đây sao?
Nhưng hiện tại không phải là đêm khuya, nếu là nửa đêm thì không còn là hiệu ứng lãng mạn mà sẽ là hiệu ứng kinh dị mất.
Lạc An nghĩ đến đây, không nhịn được cười khẽ.
Nhưng đằng sau hiệu ứng kinh dị ấy, lại là một nguyên nhân rất đáng yêu.
Chỉ có cậu mới biết.
"Thật ra chỉ cần không ngồi trong thang máy, em có thể chịu đựng được độ cao này." Lạc An ngồi trên vai của Tạ Thời Ân, "Tầm nhìn ở đây thật sự quá đẹp..."
"Vẫn còn có những nơi có tầm nhìn tốt và bao quát hơn nữa, sau này có dịp anh sẽ đưa em đi xem." Tạ Thời Ân không đi về phía rìa tòa nhà cao như lần trước, mà đứng ở vị trí không xa cửa.
"Lạc An, cánh."
Lạc An "ồ" một tiếng, phía sau lập tức hiện ra một đôi cánh nhỏ tinh xảo.
Ráng chiều phủ lên chúng, làm tan bớt đi sắc bạc lạnh lùng, lại thêm vài phần ấm áp rực rỡ.