Mọi điều tồn tại đều như đang chế nhạo định nghĩa ngây thơ về Tạ Thời Ân mà cậu đã từng có.
Lạc An ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, chân đung đưa từng chút một. Tạ Thời Ân đã vào phòng làm việc, có vẻ như có việc gì đó gấp. Vài phút sau, cậu ngừng chân lại, cúi người, khó khăn bắt đầu thao tác trên chiếc điện thoại "tấm cửa".
Âm thanh mở khóa màn hình vang lên, tất cả các ứng dụng mạng xã hội đều là phiên bản mới nhất. Lạc An mở một ứng dụng hình hải cẩu, nhập hai dãy số, xác thực đăng nhập.
Tin nhắn chưa đọc hiện lên, ban đầu bị đơ một lúc, nhưng không lâu sau, chiếc điện thoại hoạt động ổn định trở lại.
Lạc An giẫm chân lên avatar của Vu Mục, mở khung trò chuyện, tin nhắn mới nhất là từ một phút trước.
Một chuỗi dấu hỏi và dấu chấm than làm hoa mắt.
Cậu thở dài, chuẩn bị nhảy lên bàn phím để trả lời, thì khung chat bên kia đã nhanh chóng hiện lên một tin nhắn.
– Mé!
Lạc An: ...?
— Người ta nghỉ học mất tích rồi mà mi còn hack tài khoản! Hack tài khoản chết cả nhà mi!
Lạc An: ...??
– Điện thoại ngon thế này, dùng có thấy cắn rứt lương tâm không?
Lạc An: ...???
Lạc An cắn môi, nhưng cậu biết chắc rằng Vu Mục đã đến khu Bích Thủy, biết được cậu đã được báo là mất tích.
Lạc An không dừng lại, như đang chơi máy nhảy, nhanh chóng gõ một loạt chữ trên màn hình.
– Tình hình phức tạp lắm, tôi đang được một đại ca nuôi, hiện tại không tiện về nhà.
– Học hành cho tốt, đừng chọc giận giáo viên chủ nhiệm, người ta có người chống lưng đấy.
– Tôi không chết, không mất tích, không phải kẻ lừa đảo, không cần tiền của cậu.
– Chào mừng cậu về nước, Vu đầu gỗ, đợi tôi liên lạc nhé.
…
Khi Tạ Thời Ân từ phòng làm việc bước ra lần nữa, Lạc An đã dựa vào điện thoại mà ngủ thϊếp đi. Ánh nắng buổi chiều chiếu vào phòng khách, như tự động mở bộ lọc màu dịu dàng.
Ngủ say, tượng trưng cho sự trưởng thành.
Có lẽ chú Á Long của anh sắp trưởng thành rồi.
Tạ Thời Ân cầm một tập tài liệu trên tay, tiện tay đặt chúng lên bàn trà, rồi đẩy chiếc điện thoại sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Lạc An.
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cậu một lúc, rồi bật cười một tiếng tự chế giễu.
"Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ."
Trứng rồng thì vẫn là trứng rồng, chẳng lẽ lại đi làm nhân loại con sao.
Dành cho bạn đời sự tin tưởng tuyệt đối là điều khắc sâu vào huyết mạch của mỗi con rồng lớn.
Tạ Thời Ân đứng dậy, cầm xấp tài liệu trên bàn lên, đi đến máy hủy tài liệu và nhanh chóng bỏ vào.
Âm thanh ầm ầm vang lên, những dòng chữ đen trên giấy trắng, đơn giản mà lạnh lùng tóm tắt ngắn gọn cuộc đời của một con người.
Lạc An bị tiếng máy đánh thức, quay người lại liền thấy Tạ Thời Ân đứng quay lưng về phía mình, một tay đút túi, đứng trước tủ TV.
Cậu chỉ vừa mới động đậy, Tạ Thời Ân đã quay đầu lại.
"Tỉnh rồi à? Tối nay chúng ta sẽ ăn gan ngỗng, có cần anh kèm thêm rau củ gì không?"
Lạc An nghiêng đầu: "Tạ Thời Ân, anh đang làm gì vậy?"
"Một tài liệu không cần nữa, xử lý một chút thôi." Tạ Thời Ân bước lại gần, chiếc máy phía sau đã nuốt trọn toàn bộ xấp tài liệu. "Gần đây em ngủ ngày càng nhiều, có lẽ không bao lâu nữa em sẽ trưởng thành."
Đôi mắt Lạc An sáng lên: "Thật không?"
"Thật." Tạ Thời Ân đáp: "Nhưng mà chiều nay em ngủ hơi lâu, tối có thể sẽ không buồn ngủ. Lần trước em có nói muốn lên sân thượng, tối nay anh sẽ dẫn em lên xem, tiện thể nói cho em nghe một chút về cách bay của Á Long."
Lạc An ngạc nhiên: "A, đột ngột vậy sao? Nhưng em biết bay rồi mà."
Thiếu niên vừa nói vừa vung tay làm động tác.
Tạ Thời Ân vốn không định dẫn Lạc An lên sân thượng trước khi cậu trưởng thành, lúc này lại im lặng một chút rồi nói: "Nhưng em vẫn chưa biết tránh né người trong công ty."
"Kích thước của Á Long khi vừa mới phá vỏ, cộng với tốc độ bay của tộc rồng, rất dễ để tránh được những thứ không muốn gặp phải. Nhưng rõ ràng, em không biết điều này."
"Ký ức truyền thừa của em vẫn còn thiếu sót, anh có thể giúp em bổ sung những phần thiếu đó." Tạ Thời Ân đưa tay lên, xoa xoa tai của Lạc An, "Chỉ cần em nghe lời một chút."
Đôi tai của Lạc An bỗng chốc nóng bừng, cảm giác được vuốt ve vành tai khiến tim cậu đập thình thịch.
Một đầu ngón tay của Tạ Thời Ân cơ bản đã che hết tai cậu, nhưng dưới những dấu vân tay nhẹ nhàng của người đàn ông, không còn vẻ áp đảo mạnh mẽ như trong giấc mơ, mà thay vào đó là sự đáng yêu và ấm áp.
... Bất kể anh là ai, anh vẫn là Tạ Thời Ân.
Lạc An đã ngủ hai giấc liên tiếp, tâm trạng bình tĩnh trở lại. Cậu có thể lần lượt phủ định những điều mình từng tin tưởng, hoài nghi hợp lý và nhận ra mọi thứ, nhưng cậu không thể nghi ngờ tấm lòng chân thật của người trước mắt.