"Linh tinh hết cả!"
"Nhưng nhìn vẫn có chút sợ..."
Nghe thấy vậy, Vu Mục càng không thể lùi bước, cậu đứng trước cửa tiệm: "Lạc Lạc nhìn này, tôi làm trước!"
Lạc An đứng một bên, tóc cậu mềm, dài vừa phải, đôi mắt dài và nhạt màu, ánh lên vẻ thản nhiên nhưng đồng tử lại tròn trịa. Lúc này dù không mở miệng nói chuyện, đứng đó cũng đã là một cảnh đẹp.
Vài cô gái lén quay qua nhìn, buồn bã nhận ra chân mình không thon bằng cậu, da cũng không trắng như cậu, còn khuôn mặt thì càng không thể so sánh với vẻ đẹp tự nhiên của cậu.
Sau một vòng so sánh, mọi suy nghĩ đều tan biến.
"Phụp" một tiếng, chàng trai trẻ lấy máy ra khỏi tai của Vu Mục, trên đó đã có thêm một chiếc khuyên xương nhỏ.
Cậu thiếu niên muốn nhăn mặt, nhưng ở trước mặt Lạc An lại cố nhịn, trong mắt lộ ra sự vui sướиɠ khác thường.
"Muốn đeo giống cậu, sau này đi đâu người khác cũng biết chúng ta là bạn!"
Lạc An lùi lại hai bước, nhưng khi thấy vẻ mặt thất vọng của Vu Mục, cậu lại dừng lại.
Cậu không giỏi từ chối người khác, nhất là đối với Vu Mục, người đã luôn đối xử với cậu như trước sau biến cố gia đình.
Lạc An tiến lên, nhưng chàng trai trẻ vừa rồi làm nhanh gọn lần này lại do dự mãi không dám làm.
"Cậu trai đẹp quá, trắng nõn mịn màng, bấm ở đâu cũng thấy... không hợp."
Lạc An nhắm mắt, đôi môi đỏ thắm mím chặt: "Không sao, anh chọn chỗ mà bấm đi!"
Chàng trai hít một hơi thuốc, đặt súng bấm vào một vị trí rồi nhấn công tắc - "phụp".
Bầu không khí chùng xuống trong giây lát.
Một cô gái hét lên kinh ngạc: "Kim... kim bị cong rồi!"
Chàng trai: "..."
Anh ta không tin liền thử bấm lại lần nữa, đầu kim lại lần nữa cong thành hình xoắn.
Vu Mục ngẩn người: "Lạc Lạc, tai cậu làm bằng sắt à??"
Lạc An định mở miệng, nhưng sắc mặt chàng trai cầm súng đột nhiên trắng bệch, như thể đang chịu đựng một nỗi đau lớn. Cậu hoảng hốt ngẩng lên nhìn, liền thấy sau lưng chàng trai, không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông cao lớn, không nhìn rõ mặt, nhưng khóe môi hạ xuống rõ ràng mang theo vẻ khó chịu.
"Đồ của con người mà muốn xuyên qua thân thể của rồng, thật không biết tự lượng sức."
Lạc An giật mình, hình ảnh của Vu Mục, chàng trai chủ tiệm và các cô gái xung quanh như biến thành làn nước, tất cả đều tan biến, chỉ còn người đàn ông bước từng bước tiến tới, đôi giày da cứng vang lên như đang gõ vào lòng Lạc An.
Ngay sau đó, một bàn tay dài mạnh mẽ vươn tới, nhẹ nhàng nâng cằm của Lạc An lên, tay còn lại xoa xoa vào gốc tai cậu, cho đến khi nơi đó đỏ ửng như màu máu.
Hơi thở của anh lạnh lẽo, mỗi lần thở ra như mang theo nhịp điệu đặc biệt.
Bên tai Lạc An ù lên, trong đầu chợt lóe lên rất nhiều hình ảnh.
Vực sâu ngàn trượng, động rồng trăm dặm, thảo nguyên mênh mông, núi tuyết trắng xóa, và giọng nói trầm ấm nhưng dịu dàng của một người đàn ông từ đầu đến cuối.
"Năm thứ 131 rồi, em vẫn chưa có động tĩnh gì."
"Năm thứ 156 rồi, nếu không đổi thân phận thì phải đổi thành phố, hoặc để anh đưa em đi ẩn cư một thời gian, con người thật phiền phức."
"Lạc An, 200 năm rồi, anh cũng 290 tuổi rồi, những chú Á Long cùng đợt với em đều đã phá vỏ, anh còn phải đợi bao lâu nữa?"
"Năm thứ 283 rồi, phía trước là Giang Thành, có chút lạnh, chúng ta nghỉ một chút nhé."
"Lạc An..."
"Lạc An, Lạc An—"
Lòng bàn tay ấm áp đặt bên má, cảm giác như bị lửa thiêu đốt lan từ cổ lên đến sau tai. Những chiếc vảy màu xanh bạc bỗng hiện ra, Lạc An ngây người nhìn người đàn ông đang cúi xuống, gương mặt kia mãi vẫn không thấy rõ, chỉ có con ngươi, là đôi đồng tử dọc thuần đen.
Mỗi lần đôi lông mi dài thẳng khẽ chớp, dường như giam cậu trong nhà tù của ánh nhìn.
Lạc An lắp bắp: "Anh... anh là ai... Anh không phải con người..."
Người đàn ông đột nhiên bật cười: "Lần thứ 1723, anh tên là, Tạ Thời Ân."
Chớp mắt.
Mọi thứ xung quanh đều vỡ tan thành những điểm đen, Lạc An cảm thấy mình như đang lùi lại, cho đến khi rơi vào một không gian hình tròn khép kín.
Rồi lại từ không gian kín bước ra, biến thành kích thước chỉ bằng một gang tay.
Cậu mở mắt, thấy trước mặt là một chiếc túi áo đen.
Có thứ gì đó rơi xuống đầu cậu, cậu ôm lấy và nhìn, thì ra là một viên kẹo trái cây quen thuộc.
"Đã tỉnh chưa?"
Đồng tử Lạc An giãn ra, cậu nhìn thấy sau lưng người đàn ông có một đôi cánh đen khổng lồ.
…
"Lạc An? Tỉnh dậy."
Lạc An bật ngồi dậy, hơi thở gấp gáp, trong đầu như một mớ bòng bong, một ngón tay vươn ra đặt sau lưng cậu, vỗ nhẹ giúp cậu bình tĩnh lại.
"Mơ thấy ác mộng à?"
Lạc An ngơ ngác ngẩng đầu, xung quanh là phòng ngủ chính quen thuộc, Tạ Thời Ân ngồi ngay cạnh giường.
Cậu mở miệng, một cốc nước đã được đưa đến bên môi.
Giọng Tạ Thời Ân như thường lệ, vừa mạnh mẽ nhưng cũng có phần dịu dàng: "Uống một chút đi, nước ấm đấy."