Chương 27

Nhưng sau một tuần lẩn tránh nhờ đôi chân, Tạ Thời Ân mới hiểu ra rằng Lạc An hoàn toàn không biết chuyện này.

Cậu thậm chí trong một số tình huống khẩn cấp còn quên mất mình có đôi cánh, nếu không phải Tạ Thời Ân mỗi lần đều kịp thời có mặt, có lẽ những người trong công ty đã phát hiện ra điều bất thường từ lâu.

Vì vậy, Tạ Thời Ân định dành thời gian cuối tuần để "bổ túc" cho Lạc An, nhưng không ngờ gần hết giờ làm lại nhận được một thông báo đột xuất.

Lạc An ôm một miếng bánh mì phủ ruốc thịt ngồi trên đùi Tạ Thời Ân, bên trên là chiếc bàn làm việc lớn màu đen, trợ lý tổng giám đốc đứng bên ngoài bàn làm việc.

Cậu cẩn thận gạt những vụn bánh rơi trên đùi Tạ Thời Ân, rồi xé một miếng ruốc nhỏ nhét vào miệng, dựng tai nghe Tạ Thời Ân nói chuyện với đối phương.

"Tối nay?"

"Đúng vậy, là buổi dạ tiệc từ thiện do vài công ty cùng tổ chức, địa điểm ở một trang viên ngoại thành, tính chất là hoạt động tư nhân, nhưng rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu của Giang Thành sẽ đến." Từ thiện có thực sự là mục đích hay không thì còn chưa chắc, chủ yếu đây là cơ hội tốt để một số người mở rộng mối quan hệ, nên mới được đông đảo hưởng ứng.

Tạ Thời Ân trầm ngâm vài giây: "Là trang viên nhà họ Vu?"

Trợ lý nghĩ đến sở thích ăn uống của đại boss, đặc biệt nhắc nhở: "Đúng vậy, ngành dịch vụ ẩm thực, nghe nói lần này họ còn mời đầu bếp đặc cấp, chuyên nấu các món thịt."

Nghe đến đây, Lạc An liền ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Ân, quả nhiên thấy anh gõ nhẹ ngón tay: "Đi, bảo tài xế chuẩn bị."

Trợ lý vâng một tiếng rồi rời đi.

"Tại sao lần này lại gọi tài xế vậy?" Lạc An bước vài bước trên chân Tạ Thời Ân, "Anh không tự lái xe sao?"

Tạ Thời Ân đưa tay chặn cậu lại: "Lần này là nơi công cộng, có nhiều người đi cùng, phải giữ hình tượng."

Lạc An "ồ" một tiếng, rồi lại hỏi: "Là vì em sao? Ở trang viên đó sẽ có món thịt ngon à?"

Tạ Thời Ân: "Ừ, anh từng đến đó hai lần, món sườn nướng ở đó rất ngon, toàn bộ động vật nuôi ở trang viên phía sau, thịt rất tươi ngon."

Quả nhiên.

Vẫn là vì cậu.

Lạc An véo vào eo, buồn bã phát hiện mình chẳng lên được chút thịt nào, huống hồ là lớn thành rồng lớn.

"Đừng lo lắng." Giọng Tạ Thời Ân sâu lắng lại thêm chút an ủi: "Em sẽ lớn lên thôi."

Vụn ruốc thịt rơi xuống từ chiếc bánh mì, Tạ Thời Ân gảy nhẹ bằng một tay, rồi nhấc Lạc An lên, đặt vào chiếc túi xách như thể đặc vụ ra ngoài: "Đi thôi."

Lạc An ngơ ngác đáp lại một tiếng.

Tạ Thời Ân dường như không còn chăm chút từng chút như lúc ban đầu, nhưng lại như dùng một cách khác bao bọc cậu.

Ví dụ như hoàn toàn bỏ đi ổ nhỏ của cậu, để cậu ngủ ngay bên cạnh gối của anh vào buổi tối.

Chỉ là Lạc An mỗi lần ngủ đều rất khó tỉnh giấc, chưa một lần nào thấy Tạ Thời Ân ra ngoài ăn "bữa khuya" lúc nửa đêm, chỉ phát hiện ra có vài buổi sáng, người đàn ông không dậy sớm như thường lệ.

Lạc An mơ màng theo Tạ Thời Ân lên xe, tấm chắn phía trước đã hạ xuống từ trước, cậu bò ra khỏi túi xách, nhìn thấy Tạ Thời Ân đang chống một tay lên trán ngồi bên cạnh.

Lạc An nghĩ ngợi một lúc, dùng cả tay lẫn chân trèo lên đùi Tạ Thời Ân, chỉ là giữa chừng đã bị anh chặn lại.

"Sao thế?"

Lạc An lắc đầu: "Không sao, chỉ là muốn nói, nếu anh mệt thì chúng ta có thể về nhà luôn, không cần phải vì em mà chạy một chuyến, viên thịt bò cũng khá ngon."

"Hơn nữa... anh đã bận suốt cả tuần rồi, chắc là nên nghỉ ngơi."

Tạ Thời Ân ngừng lại một chút, ngón tay chạm vào trán Lạc An: "Không phải mệt, mấy việc này không làm anh mệt được, là vì trời lạnh."

Lạc An: "???"

Sao anh lại bắt đầu nói những điều em không hiểu nữa rồi?

"Trời lạnh thì sẽ mệt sao?"

"Cũng có chút ảnh hưởng." Tạ Thời Ân xoa từ sau gáy đến gót chân của Lạc An, "Nhưng không có vấn đề gì lớn, em không cần lo lắng, anh sẽ tự điều chỉnh."

Lạc An: "Ồ... được thôi."

Không khí yên lặng một lúc, Lạc An thấy Tạ Thời Ân lại nhắm mắt, có vẻ như đang dưỡng thần. Lông mi của người đàn ông rất dài nhưng lại rất thẳng, giữa hai hàng lông mày không có nếp nhăn, nhưng ở vùng bóng tối nơi đuôi mắt lại như ẩn chứa tâm sự không thể nói ra của chủ nhân.

Tấm chắn phía sau che đi âm thanh và tầm nhìn, Lạc An mạnh dạn cuộn mình trong lòng bàn tay của Tạ Thời Ân, nghĩ rằng Tạ Thời Ân luôn coi cậu là người nhà.

Đó là sự thật mà anh đã nói rõ từ đầu, và cũng thật sự đối xử với cậu như một "người giám hộ", còn quan tâm hơn cả cha mẹ cậu trước đây. Chỉ là do cậu mấy ngày trước suy nghĩ viển vông nên mới tưởng rằng mối quan hệ giữa hai người là chủ tớ.

Lạc An dựa vào ngón tay của Tạ Thời Ân, trằn trọc suy nghĩ hồi lâu, sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn, rồi quay người lại, khẽ áp má vào đầu ngón tay của Tạ Thời Ân.