Chương 24

"Chuyện này... có lẽ liên quan đến việc bị nén lại quá lâu. Nhưng anh cứ yên tâm, bây giờ không biết, sau này rồi sẽ biết thôi." Ninh Tư nháy mắt, "Anh rời khỏi Long Quật sớm nên có thể không biết, những năm gần đây có không ít Á Long phá vỏ. Tôi đã học được vài chiêu từ những rồng trông trứng. Con này của anh, tuy hình dáng hơi yếu ớt, nhưng linh hồn rồng lại thuần khiết, vấn đề còn lại chỉ là nuôi thêm một thời gian nữa thôi."

Tạ Thời Ân gật đầu, trông như đang suy nghĩ gì đó.

Chuông gió của quán trà lại reo lần nữa, nhân viên tò mò nhìn người đàn ông lạnh lùng đã gọi một ly sữa tươi rời đi.

Thời gian tĩnh lặng trôi qua, ánh nắng mùa thu chiếu qua ngọn cây, như muốn sưởi ấm mọi thứ.

Nhưng ánh mắt của Tạ Thời Ân vẫn như tuyết lạnh không tan qua năm tháng, chỉ là trong bước đi nhẹ nhàng, thoáng ẩn hiện như thể bên dưới đang che giấu một mầm non đang chờ nảy mầm.

Anh đứng trước xe, trên nóc xe đen phủ một lớp lá vàng, lại có thêm một chiếc lá nhẹ nhàng bay qua cúc áo khoác. Tạ Thời Ân mở túi áo ra, liền thấy Lạc An với vẻ mặt mệt mỏi, nhưng vẫn đang ngủ ngon lành với chiếc kẹo sữa làm gối.

Mỗi cặp đôi bạn rồng đều có một khởi đầu mang tính ưu thế riêng. Phần lớn họ giống như Ninh Tư và Cung Tùy, nhưng không phải con rồng nào ngay từ đầu cũng hiểu được thế nào là tương tri tương ái. Đôi khi là trách nhiệm dẫn đường, đôi khi là bản năng bảo vệ.

Anh mang trứng rồng ba trăm năm, đối với Lạc An tuy có tình cảm sâu đậm, nhưng phần lớn là như vậy.

Cho đến khi Lạc An vừa nãy giải thích khẽ vào tai anh, Tạ Thời Ân mới có chút hiểu ra cảm xúc kỳ diệu bắt nguồn từ sâu trong ký kết ấy.

Nó sôi nổi, phóng khoáng, không bao giờ bị khuôn khổ nào ràng buộc, nhưng luôn dịu dàng và bao dung.

– Vì khi đó anh trông rất vui, rất tự hào.

– Ánh mắt nhìn em ăn thịt khiến em không nỡ từ chối.

"Mai anh đưa em đến công ty, gần đó có một quán hoành thánh nhỏ rất ngon." Tạ Thời Ân ngồi vào xe, chỉnh lại vị trí của chiếc kẹo đường làm gối cho Lạc An. "Anh sẽ bảo họ làm nhân thịt nhỏ hơn."

"Chúng ta từ từ thử."



Uống sữa thật sự có lợi cho giấc ngủ.

Đây là cảm giác của Lạc An khi một giấc ngủ kéo dài đến tận sáng sớm.

Lúc cậu tỉnh dậy, Tạ Thời Ân không có ở bên. Nhưng cậu vừa bước vài bước trên chiếc giường lớn, cửa phòng ngủ liền được mở từ bên ngoài.

Người đàn ông mặc vest đứng ngoài cửa, áo sơ mi đen được thắt vào trong thắt lưng, đường eo rõ ràng, kẹp cổ áo là viên kim cương bạc tinh tế.

Lạc An cúi đầu nhìn thân hình nhỏ nhắn của mình vì không ăn thịt mà chẳng lớn nổi, lén lút nắm chặt nắm tay.

Aaaaaa cậu thật là lùn!

Quá lùn rồi, chẳng làm được gì cả!

"Nghe thấy em dậy rồi. Hôm nay ngoài trời có gió, anh chuẩn bị cho em quần áo dày và mũ," Tạ Thời Ân bước vào, "Hôm nay không ăn ở nhà, anh đưa em đến công ty ăn."

"Lại đây, Lạc An."

Lạc An ngẩn người, ngước nhìn, liền thấy Tạ Thời Ân ngồi xổm trước giường. Rõ ràng vẫn là vẻ điềm tĩnh trước đó, nhưng lại mang đến cho Lạc An một cảm giác kỳ lạ không thể cưỡng lại.

Cậu bước tới theo phản xạ, nhảy hai lần vào lòng bàn tay Tạ Thời Ân. Người đàn ông dùng ngón cái xoa bụng cậu như thường lệ, nhưng lại bị Lạc An ôm chặt lấy.

"… Đừng xoa bụng nữa Tạ Thời Ân, nhột lắm."

Tạ Thời Ân khẽ cười: "Em gọi tên anh thế này, anh cũng thấy vui."

"Dù sao chúng ta là người một nhà, nhưng anh không muốn làm anh trai của em."

Tóc Lạc An dựng đứng cả lên, trong lòng cậu có một cảm giác khác thường.

...Cảm giác rất vi diệu.

Lạc An cố gắng tìm lại sự hài hòa trong mối quan hệ giữa người cho và người được nhận của cả hai, "Vậy là hôm nay em phải đi làm với anh à?"

Tạ Thời Ân ừ một tiếng: "Để em một mình ở nhà, em còn không mở nổi cửa tủ lạnh."

Lạc An: "..."

"Được rồi, biết rồi mà!" Đáng ghét thật!

Sau khi một hồi lộn xộn chuẩn bị xong, cậu theo Tạ Thời Ân xuống lầu. Chỉ là lần này ra khỏi nhà, cậu rất nghiêm túc quay lại nhìn vị trí phía sau.

Tạ Thời Ân sống ở một căn hộ trên tầng thượng, căn hộ Vân Cảnh cậu sở hữu là ở tầng sáu của tòa nhà thứ hai. Bên trong vẫn giữ nguyên bố trí thời thơ ấu của cậu, cùng với phần lớn di vật và giấy tờ của bố mẹ.

Căn hộ khu học gần trường thì không có nhiều thứ giá trị lắm.

Lạc An thu lại ánh mắt, trong lòng âm thầm tính toán làm thế nào để sau khi lớn lên có thể quay lại lấy đồ.

Vành mũ màu hồng kéo thấp xuống, che mất mắt của Lạc An, khi suy nghĩ cậu thường mím môi, nhưng vì đang mặc chiếc áo hoodie trắng nên thay vì tạo cảm giác nghiêm túc, cậu lại trông đáng yêu theo cách khó tả.