Chương 20

Nhưng Tạ Thời Ân hiển nhiên cho rằng mình rất “hiểu” Lạc An, mở nút áo khoác ra, thiếu niên còn chưa kịp phản ứng đã đổi sang góc nhìn từ bên trong, ngay sau đó viên kẹo sữa mềm cũng bị ném vào trong.

Lạc An ôm viên kẹo theo phản xạ, cảm thấy phía sau lưng hơi cứng, quay đầu nhìn lại, cuối cùng phát hiện thẻ đen thần bí của tổng tài nằm ở đâu... ở sau lưng cậu làm lưng dựa.

Thấy Lạc An nhìn ra phía sau, Tạ Thời Ân vừa đi vừa nói: “Chỗ này an toàn nhất, ngoài anh ra sẽ không ai nhìn thấy em.”

“Thẻ này là anh để quên trong đó từ trước, nếu em thấy bị cấn thì anh có thể lấy ra, nhưng để ở đó cũng coi như là một điểm tựa, nếu không túi trong quá mềm, em sẽ bị nghiêng ngả bên trong.”

Lạc An không ngờ có ngày mình lại được trải nghiệm đãi ngộ “đặc biệt tôn quý” như vậy, dựa lưng vào thẻ đen, chân đạp dây nịt cứng, an toàn thì an toàn rồi, nhưng mà...

“...Tạ tổng, thẻ này, giá bao nhiêu?”

“Anh Tạ”, “Tạ Thời Ân”, “Tạ tổng”, “anh”.

Người đàn ông đang nghĩ xem Lạc An còn có thể gọi mình bằng những cách nào khác.

Anh đáp qua loa: “Không nhiều lắm, thẻ này chắc khoảng một triệu, nếu em thích, ở nhà anh còn cả đống.”

Lạc An: “...” Đừng nói thẻ đen như thể bài tây tùy tiện thế chứ!

Hôm nay cậu cuối cùng cũng có cái nhìn rõ ràng và cụ thể hơn về tập đoàn Tạ Thị.

Người nuôi rồng, thật sự có tiền.

Tạ Thời Ân không hiểu vì sao ánh mắt của Lạc An nhìn anh lại phức tạp như vậy, thực tế anh luôn cảm thấy tiểu á long của mình dường như có rất nhiều tâm sự, chẳng lẽ là anh làm gì sai?

Thực ra vấn đề không nằm ở Tạ Thời Ân, vấn đề nằm ở Lạc An.

Lạc An hoàn toàn ẩn mình trong túi áo bên trong, theo động tác đi lại của Tạ Thời Ân mà giẫm lên mép túi, lòng bàn chân đột nhiên tê rần.

Cậu ngơ ngác, không tin nổi, đưa tay chạm vào, quả nhiên cảm nhận được một bề mặt ấm áp, đây chắc là thắt lưng...

Sao thắt lưng của Tạ Thời Ân lại cứng như thế! Anh có mặc giáp không vậy?!

Lạc An thụt tay lại ngay lập tức, áp má vào thẻ đen, lần này là thực sự không dám cử động chút nào.

Cậu cảm thấy... hơi không ổn.

Người nuôi rồng... sao còn cường tráng hơn cả rồng.

Mà bên ngoài, Tạ Thời Ân mặt hơi biến sắc, hai phiến vảy đen trên eo bị áo che kín xuất hiện rồi biến mất, anh mím môi, bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để cho tiểu á long ăn thịt nhiều hơn.

Nhỏ bé thì rất đáng yêu, nhưng Tạ Thời Ân hy vọng á long của mình là một thiếu niên khỏe mạnh, bình thường.

Anh bước nhanh hơn, đi một đoạn đường nữa, trước mắt là thư viện đã tập trung khá đông người.

Có học sinh, có giáo viên, còn có vài thiết bị quay phim. Tạ Thời Ân nhìn thoáng qua, không thấy Ninh Tư đâu, có lẽ anh ta ngại phiền nên đã chuồn rồi.

Một nhóm học sinh ngoan, trẻ trung, mắt sáng, từ xa đã thấy một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng đi tới, cả đám xôn xao ngạc nhiên trầm trồ —

“Đẹp trai quá!”

“Chúa ơi, đôi chân kia mà chụp lại thì không vừa cả màn hình điện thoại đâu!”

“Á á á, anh ấy đang nhìn sang đây!”

“Anh ấy còn đi về phía này!!”

Những người lãnh đạo đang chờ đợi thì lại không quan tâm, trong mắt họ, Tạ Thời Ân phải đến trên một chiếc Rolls-Royce dừng ngay trước mặt, tài xế đeo găng tay trắng xuống xe mở cửa, vây quanh bởi đám đông, đó mới là phong cách của Tạ Thời Ân.

Họ không ngờ Tạ Thời Ân lại chỉ mang theo một tiểu long, lái chiếc "số mười một" đến.

Cho đến khi từng đôi mắt mở to, nhìn người đàn ông tuấn tú cao ráo bước lên bậc thềm.

“Bắt đầu bây giờ chứ?” Tạ Thời Ân đi thẳng vào vấn đề.

Các lãnh đạo: “???” Anh là ai?

Cuối cùng, chính hiệu trưởng qua kính lão nhận ra người trước mặt, vội vàng bước lên trước vài bước, đưa tay ra nói: “Không ngờ ngài Tạ lại giản dị như vậy, khiến chúng tôi có phần cầu kỳ quá, lão Lý, lão Lưu, đây chính là tổng tài của tập đoàn Tạ Thị, người đã tặng thư viện cho chúng ta!”

"……"

Tại sao đại lão lại giản dị như vậy??

Lạc An lơ đãng nghe thấy tiếng chào hỏi và những lời tán dương bên ngoài, mãi đến khi nghe thấy tiếng cắt rộp rộp, cậu mới từ từ thò đầu ra khỏi túi áo trong.

Tạ Thời Ân bên ngoài nói chuyện ít lắm, cũng rất lạnh lùng, khác hẳn so với lúc ở trước mặt cậu...

Có lẽ những người xung quanh không biết, khuôn mặt của Tạ Thời Ân lạnh lùng, nhưng vòng tay của anh lại ấm áp.

Lễ cắt băng không phải là chuyện phức tạp gì, Lạc An nghe thấy hoạt động bên ngoài dần kết thúc, hình như còn có vài tiếng thì thầm khen ngợi Tạ Thời Ân cao ráo, đẹp trai.

Cậu để tay buông thõng bên ngoài túi, cảm thấy mặt ngứa ngứa nên lại đưa tay lên gãi, hơi thở nóng hổi phả vào bên hông của Tạ Thời Ân, khiến lời nói của anh ngày càng ngắn gọn và lạnh lùng. Nhưng ở phía sau, hai tiếng bàn tán phấn khởi lại vang lên—