Chương 17

"Được rồi, đại kim chủ, ở ngoài trường có một quán trà, ngày kia tôi đợi anh ở đó."

Tạ Thời Ân "ừ" một tiếng, đáy mắt thoáng qua một điều gì đó bí mật: "Cúp đây, còn việc khác."

Điện thoại "tút" một tiếng, Ninh Tư nhìn màn hình, tâm trạng có chút phức tạp.

Thực ra thư viện mà sắp tới cắt băng là do vị đại gia này xây dựng vì tình cảm đồng tộc.

Con rồng Tạ Thời Ân này, bề ngoài trông nghiêm túc và giống người, nhưng thực ra lại lạnh lùng vô tình, chấp niệm sâu đến đáng sợ.

Bước đầu tiên chọn trứng rồng là kết ước, nếu đổi lại là con rồng khác chờ đợi bạn đời suốt ngần ấy năm mà không có kết quả, có lẽ đã sụp đổ tinh thần từ lâu, nhưng anh lại có thể kiên nhẫn, phát triển sự nghiệp trong xã hội loài người lớn đến thế này, thậm chí còn đặt nền móng của Tạ thị vững chắc ở Giang Thành, như thể tin tưởng chắc chắn rằng trứng rồng của mình một ngày nào đó sẽ phá vỏ ở đây.

Chẳng có con rồng nào có thể rời khỏi Long Quật lâu như vậy mà hoàn toàn kìm nén bản tính, hòa nhập hoàn hảo vào một giống loài khác, nhưng Tạ Thời Ân đã làm được.

Vì trứng á long khó phá vỏ của anh... Mà nói mới nhớ, cái trứng đó bao nhiêu năm rồi?

Điện thoại tắt màn hình, tầng cao nhất của Vân Cảnh chìm vào bóng tối hoàn toàn, chỉ trong bóng tối này, thoáng có một luồng gió mạnh cực kỳ quét qua.

Người đàn ông cúi xuống nhìn dòng xe nhỏ bé như sợi chỉ, xua đi cảm giác hơi say, rồi từ từ thu lại đôi cánh đang xòe rộng.

Truyền thừa ký ức là một thứ rất huyền bí, ngoài một số kỹ năng cơ bản, không ai biết một con rồng cuối cùng sẽ nhận được những ký ức truyền thừa nào.

Mà trứng rồng ba trăm năm mới phá vỏ lại càng chưa từng có tiền lệ, Tạ Thời Ân cũng không thể đảm bảo rằng Lạc An nhất định biết mọi điều về loài rồng. Nhưng bây giờ xem ra, ít nhất về mặt kiến thức cơ bản thì không có vấn đề.

Chỉ có điều Lạc An dù ở mặt nào cũng hoàn hảo không tì vết, chỉ là không thích ăn thịt, đây lại là một vấn đề lớn.

Đôi cánh đen từ từ biến mất từ đầu mυ"ŧ, gió đêm làm áo sơ mi người đàn ông tung bay, để lộ vảy đen cứng cáp trên eo anh, nhưng chỉ xuất hiện thoáng qua rồi ẩn đi, chỉ còn lại những đường cơ bắp rắn chắc và hoàn mỹ.

Tạ Thời Ân từ từ đứng dậy, đáy mắt thoáng sáng lên, đồng tử dọc thu lại tròn trịa, lại trở về vẻ tinh anh của một con người hoàn toàn.



Giấc ngủ này của Lạc An kéo dài suốt ngày thứ Bảy đẹp trời, ngủ thẳng đến sáng Chủ nhật.

Khi cậu thức dậy, đầu tóc mềm mại đã xù tung, cậu cũng không còn ngủ trong ổ rồng nhỏ tối qua nữa, mà là xuất hiện ngay cạnh đầu của Tạ Thời Ân.

Lạc An: ???

Chuyện gì xảy ra thế?

Lông mi dài đen nhánh của người đàn ông thẳng tắp trước mắt, bàn chân nhỏ của cậu còn đạp lên má người ta.

Lạc An: ...

Lạc An lén lút rút chân về, nhưng nửa đường lại bị một bàn tay to bắt được.

Tạ Thời Ân đột ngột mở mắt, trong đáy mắt sáng tỏ, không hề giống như vừa mới thức dậy.

Lạc An không tin nổi: "Ngài đến ngủ cũng cần tôi ngủ cùng à?" Lời yêu là phải buông tay đâu rồi??

Lông mày Tạ Thời Ân hơi nhướng lên, lấy chiếc lược nhỏ bên cạnh chải mấy sợi tóc xù của thiếu niên, mới nói: "Sao không gọi anh nữa?"

Lạc An tròn xoe mắt, giọng cũng bị nghẹn lại, mãi mới lí nhí nói: "Anh Tạ, lần sau có thể gọi em dậy được không?"

"Nếu đêm khuya anh cô đơn quá, em có thể tự bò từ ổ ra ngủ cùng anh—"

Không cần phải động tí là chuyển chỗ, với người thích ngủ sâu thì thật đáng sợ.

Tạ Thời Ân nhìn Lạc An, nhướng mày: "Là em ngủ đạp chăn, anh đã đắp lại cho em bảy lần, cuối cùng không còn cách nào mới đặt em ở bên cạnh."

"Em ở bên anh, luôn ngủ ngon hơn."

Lạc An không tin nổi, cậu còn có thói quen phải ngủ cạnh trai đẹp mới ngủ ngon sao??

Tạ Thời Ân nhân lúc Lạc An đang ngẩn người đã ngồi dậy, nhét cậu vào túi áo ngủ, thuần thục nói: "Đi nào, để anh chải vỏ trứng cho em rồi ra ngoài."

Thiếu niên mặc bộ đồ ngủ hình khủng long, từ túi áo bông mềm lộ ra ba dấu hỏi to tướng.

Người đàn ông sững lại, vài giây sau mới chậm rãi nói: "...Quen rồi." Quên mất bạn rồng nhỏ của anh đã phá vỏ rồi.

Lạc An phì cười, giọng ngọt ngào: "Cùng đánh răng nhé, Tạ tổng?"

Tạ Thời Ân cúi đầu mỉm cười: "Ừ."

"Rửa mặt xong dẫn em đến trung học Giang Thành chơi, tiện thể gặp chuyên gia dinh dưỡng mà anh nói hôm trước, anh ta làm việc ở đó."

Đôi tai Lạc An khẽ động, theo phản xạ hỏi: "Trường trung học gì cơ?"

Tạ Thời Ân bóp kem đánh răng cho chiếc bàn chải nhỏ xíu, đưa cho thiếu niên đang đứng bên bồn rửa mặt to lớn: "Trung học Giang Thành, trường tư thục quý tộc tốt nhất Giang Thành."

"Yên tâm, nhất định sẽ tìm cách chữa chứng chán ăn của em."