Chương 13

Lạc An đành phải trơ mắt nhìn Tạ Thời Ân đặt miếng sashimi lên mép đĩa, hòa cùng sắc đỏ của thịt bò, đồng loạt đập vào tầm mắt cậu.

Tạ Thời Ân… dường như rất thích đồ ăn sống.

Lạc An rũ mắt, từ góc nhìn của Tạ Thời Ân, cậu thiếu niên ngoan ngoãn cầm nĩa trái cây, hàng mi cong vυ"t như cánh bướm, mỏng và khẽ rung.

Những năm qua ẩn náu trong thế giới loài người, Tạ Thời Ân đã ăn không ít bò, so với các loại nguyên liệu khác, thịt bò mềm không bị khô vẫn là hợp khẩu vị với tộc rồng nhất.

Tạ Thời Ân chỉ có kinh nghiệm chăm sóc trứng á long, hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc tiểu á long, nên đành phải tự mình thăm dò.

May mắn là anh đã ăn nhiều bò, lâu dần kỹ năng nấu bò bít tết cũng khá tốt, có lẽ cậu sẽ thích. Tạ Thời Ân nghĩ vậy, lại đưa thêm một miếng sashimi vào miệng, sau đó nâng mí mắt nhìn về phía Lạc An bên cạnh.

Ánh mắt anh đen như mực, đuôi mắt hơi cong lên, trong lúc quan sát người khác một cách kín đáo, toàn thân toát ra một loại khí tức nguy hiểm không rõ ràng.

Chỉ là sự nguy hiểm âm trầm ấy so với trước đây lại thêm một phần dịu dàng sâu kín, như thể ác long cuối cùng đã đạt được kho báu mà mình canh giữ, vì vậy mà không tiếc che giấu bản tính hung ác của mình.

Cậu ấy nhút nhát, không thể bị dọa. Tạ Thời Ân không thể quên được khoảnh khắc khi trứng rồng phá vỏ rồi lăn đi trốn, vì vậy lúc nào anh cũng nhắc nhở mình điều này.

Thiếu niên không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ thưởng thức bữa ăn, nhất thời trên bàn ăn chỉ còn lại âm thanh của dao và nĩa va vào nhau. Mãi cho đến khi Lạc An đặt nĩa trái cây xuống, Tạ Thời Ân mới lau miệng theo.

"Còn cần gì nữa không?"

Lạc An lắc đầu: "Ăn cái này em có lớn lên không?"

"Sẽ lớn." Giọng Tạ Thời Ân rất chắc chắn.

Lạc An từ từ thở ra: "Sẽ lớn bằng gấu bông sao?"

Tạ Thời Ân: "Không chỉ thế, em sẽ giống như người thật."

Ánh mắt Lạc An mới sáng lên: "Anh nói là, em có thể biến thành con người? Từ kích thước nhỏ bé này?"

Truyền thừa ký ức của tộc rồng không có trường hợp nào quả trứng đến ba trăm năm mới phá vỏ, nên Tạ Thời Ân giải thích: "Đúng vậy, nhưng không phải là lớn lên, em đã lớn rồi. Vì thế đây là quá trình chuyển hóa, em chỉ cần ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi tốt, tương lai sẽ vượt trội hơn con người."

Dù là tuổi thọ, trí tuệ hay thể lực.

"Nhưng trước khi điều đó xảy ra, những chỗ nguy hiểm như bệ cửa sổ, em tạm thời tránh xa ra," Tạ Thời Ân không quên chuyện vừa nãy, "chờ đến khi em triệu hồi ra..."

Anh còn chưa nói xong, đã thấy sắc mặt Lạc An thay đổi đột ngột, cậu đưa tay bịt miệng.

Tạ Thời Ân lập tức đứng dậy: "Sao vậy? Bị nghẹn à?"

Lạc An không nói gì, đẩy đĩa thịt bò còn vài miếng ra trước mặt, rồi quay người nhảy khỏi bàn.

Với kích thước của cậu, việc nhảy từ bàn này chẳng khác gì nhảy từ tòa nhà bảy tám tầng.

Tạ Thời Ân không đi vòng qua bàn, anh chọn cách đơn giản là trực tiếp di chuyển chiếc bàn gỗ nặng, lập tức bắt kịp hình bóng màu trắng đang bay vèo vào phòng rửa mặt.

Tiếng ho sặc sụa yếu ớt truyền đến, đồng tử Tạ Thời Ân co rút lại, ngay sau đó đã đứng trước cửa phòng, liếc qua liền thấy Lạc An đang ôm lấy vòi nước thở hổn hển.

Phía sau cậu còn kéo theo đôi cánh bạc mềm yếu buông thõng.

Đó là màu sắc độc đáo của á long.

Quả trứng rồng của anh khó khăn lắm mới phá vỏ, vậy mà ngay bữa ăn đầu tiên đã bị anh đút cho buồn nôn.

Sắc mặt Tạ Thời Ân kinh ngạc và khó coi, nhưng khi thiếu niên nhìn sang, anh cố gắng điều chỉnh lại.

"…Nếu không thích thịt bò, lần sau thử ăn thịt gà nhé, nó mềm hơn và nhạt hơn thịt bò."

Lạc An không để ý đến biểu cảm vi diệu của Tạ Thời Ân, cậu ngẩng đôi mắt ướŧ áŧ lên, nhìn vẻ mặt người đàn ông xen lẫn chút áy náy và bối rối.

"Không phải lỗi của anh, là do em." Lạc An khó nhọc với tay mở van nước, hứng một vốc nước rửa mặt rồi nói: "Em không thích ăn thịt lắm." Đặc biệt là thịt sống.

Tạ Thời Ân kinh ngạc hỏi lại: "Em nói gì?"

Lạc An xoay người hỏi thẳng: "Không ăn thịt có lớn được không?"

Tạ Thời Ân: "…Sẽ lớn, nhưng ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể."

Tộc rồng nếu không ăn thịt vào thời điểm cần thiết, chẳng khác nào nhân loại không cho trẻ sơ sinh uống sữa.

Ngoài cảm giác no ra, hoàn toàn không có tác dụng gì khác. Thậm chí cơ thể sẽ yếu đi, khiến á long trưởng thành muộn hơn so với những á long khác.

"Hơn nữa, ăn thịt là bản năng của loài rồng, mỗi con á long vừa phá vỏ đều ăn thịt." Tạ Thời Ân trầm giọng nói thêm.

Lạc An lặng thinh, à... có lẽ là do trước đây cậu là người? Hồi làm người cậu ăn chay! Tính thử làm rồng ăn thịt, ai ngờ vẫn không ổn.

Trong mắt Tạ Thời Ân hiện lên cảm xúc khó nói thành lời, anh nhìn Lạc An, lấy tờ giấy ăn bên cạnh nhẹ nhàng lau khóe miệng cậu.