Chương 4

Lục hoàng tử không có mẫu thân và hiện được Như phi người hay đau ốm bệnh tật nhận làm con nuôi.

Nàng nghĩ rằng sau khi đối phó Nghi Qúy phi, nàng sẽ bắt đầu thu phục Lục hoàng tử, Lục Tiểu hoàng tử xuất thân trong sạch, so với Thất Tiểu hoàng tử cũng mồ nàng mẹ, nàng càng thuận mắt hơn.

"Nương nương, Thất Tiểu hoàng tử sáng nay gặp phải Nghi Qúy phi, đứa bé được Nghi Qúy phi đưa về cung." Nhìn thấy vừa rồi Lệ phi không có hứng thú với lời lấy lòng của bà, Lý ma ma lập tức đổi qua nói chính sự.

Bà những năm đầu đều ở Ánh Dương cung, tuy rằng không đích thân bên cạnh hầu hạ, nhưng bà vẫn là dành rất nhiều thời gian ở Ánh Dương cung.

Bà vui vẻ trò chuyện với Lệ phi về những chuyện xưa đã qua: “Nô tỳ đã tận mắt chứng kiến, quan hệ giữa Nghi phi và Tịch phi gần như là kẻ thù vậy! Nghi phi đến cung Tịch phi nhiều lần, đều là đến với vẻ hùng hổ, khi rời đi thì vẻ mặt đầy tức giận.

“Có một lần, Nghi Qúy phi rời đi, nô tỳ đi vào dọn dẹp, phát hiện dưới sàn đầy những mảnh sứ vỡ…”

"Tịch phi còn ở trong cung, nàng chửi qua Nghi Qúy phi!"

Lý ma ma không ngừng nói quan hệ giữa hai vị chủ nhân không tốt, cuối câu không giấu được vui mừng: “Nghi Qúy phi lần này mang thất hoàng tử về, nhất định là đang muốn tra tấn nó. Nương nương, nói xem, có lẽ nếu chúng ta không ra tay, thất Tiểu hoàng tử cũng sẽ không thể sống sót đến bữa tiệc mùa thu——”

Lý ma ma còn chưa nói xong đã nhìn thấy Lệ phi lạnh lùng nhìn qua.

Nàng nghĩ đến tính tình của Lệ phi, lập tức tự tát mình một cái: "Nô tài không cẩn thận, nương nương yên tâm. Trong yến hội mùa thu, nô tỳ nhất định sẽ tìm thấy thi thể của thất hoàng tử ở cung Phượng Hoa trước mặt mọi người." ”

Trước mặt đông đảo phu nhân thiên kim tiểu thư, đều chứng thực Nghi Qúy phi đã đầu độc tiểu hoàng tử.

Cho dù Lăng Đế lại sủng ái nàng, chẳng sợ Tiểu hoàng tử không được sủng ái, ngài vẫn phải hướng mọi người giải thích, trừng phạt Nghi Qúy phi, tạm thời xa lánh gia đình mẫu thân Nghi Qúy phi.

Trong triều đình, nhà Lệ phi trùng hợp đang tranh giành chức vị quan trọng với anh trai của Nghi phi, cũng có thể có được vị trí này.

Lý ma ma ở Trường xuân cung không bao lâu liền bị Lệ phi đuổi đi, lúc rời đi, nàng lấy được một túi đựng thuốc đông y đưa qua: “Đây là đầy đủ các dược liệu quý giá, đeo trên người để bồi bổ thân thể ngươi, chờ... Sau đó ổn cung lại hảo hảo thưởng cho ngươi."

“Tạ nương nương ban thưởng.”

Lý ma ma cầm lấy cái túi, cúi chào rồi rời đi với rất nhiều lời cảm tạ.

Sau khi bà rời đi, Mộng Nhi thân tín của Lệ phi, ở bên cạnh đấm chân cho nàng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Nương nương, người nghĩ Nghi Qúy phi hận Tịch phi như vậy, có thể hay không trước ngày yến hội mùa thu bắt đầu đem thất hoàng tử tra tấn đến chết?”

"Chết sớm cũng không sao, đến lúc đó chỉ cần đào xác ra là được. Đúng rồi, Thất Tiểu hoàng tử trông như thế nào? Có giống Tịch phi không?"

“Lý ma ma nói nhìn không giống Tịch phi chút nào.”

Khi Mộng Nhi trả lời vấn đề này, ánh mắt nàng chuyển động, nàng biết Lệ phi ghen tị nhất với khuôn mặt của Tịch phi, nàng cũng không bao giờ muốn nghe nói Thất Tiểu hoàng tử giống mẫu thân mình.

Quả nhiên, sau khi trả lời xong, Lệ phi nhìn có vẻ thoải mái hơn, nhưng trong lời nói vẫn tràn đầy giễu cợt: “Đáng tiếc khuôn mặt xinh đẹp nhất của Tịch phi lại căn bản không được thừa hưởng bởi con của nàng ta.”

Tiểu hoàng tử được Lệ phi thương hại lúc này đang bị nhéo vào khuôn mặt nhỏ bé mềm mại.

“Mẫu thân ngươi sinh con khá giỏi đấy.”

Nghi Qúy phi nhìn Tiểu hoàng tử sau khi rửa mặt lập tức trở nên xinh đẹp, nàng véo vào khuôn mặt mềm mại của bé không buông ra: “Bộ dáng nhỏ bé này còn đặt trưng hơn các anh chị em hoàng thất của ngươi.”

Lăng Thụy hiểu ý, tựa hồ đang được khen ngợi, bắt lấy tay Nghi Qúy phi, nghiêm túc gật đầu.

Bé thích nghe những lời khen ngợi!

Sau khi Lăng Thụy đang ngồi trên ghế rốt cục thoát khỏi nanh vuốt của Nghi Qúy phi, bé nắm tay Nghi Qúy phi, thở phào nhẹ nhõm như một ông cụ non.

"Nương, nương nương."

Lăng Thụy nắm tay Nghi Qúy phi, dạy dỗ Nghi Qúy phi: “Bé còn nhỏ, nhéo mặt bé, bé sẽ trở nên xấu xí.”

A Vô nói với bé rằng nếu mặt của bé con cứ bị véo liên tục sẽ khiến bé con trông xấu xí, Lăng Thụy không muốn trở nên xấu xí.

Nghi Qúy phi đối với những lời non nớt của bé, không hiểu sao nàng có thể hiểu được từng câu.

Nàng lạnh lùng nói: “Ta cùng mẹ ngươi mâu thuẫn, ta véo mặt ngươi chính là làm cho ngươi xấu xí, không, ta véo mặt ngươi, là muốn hủy hoại khuôn mặt non nớt của ngươi.”

Lăng Thụy: "..."

Lăng Thụy lắc đầu, không tin.

Quý phi nương nương nhéo khuôn mặt nhỏ của bé hồi lâu, nhưng khuôn mặt nhỏ bé lại không hề đau chút nào.

Quý phi nương nương không muốn bóp hư mặt bé!

Một lớn một nhỏ, một ngoan ngoãn, một hay mỉa mai nhưng vẫn có thể nói chuyện với nhau.

Một lúc sau, bữa sáng đã được chuẩn bị.

Nghi Qúy phi nhìn bé con bên cạnh rõ ràng thực thèm thuồng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, không mở miệng xin nàng cho ăn, nàng khẽ khịt mũi.

"Vừa rồi bổn cung quá hiền lành, không có bóp hư mặt ngươi. Lần này ta sẽ tàn nhẫn hơn. Nào, muốn ăn gì thì ăn—"

"Lần này bổn cung làm cho ngươi ăn no căng đến chết."

Nghi Qúy phi nói xong liền đẩy đĩa thịt thỏ trên bàn cho Lăng Thụy.

Lăng Thụy nhìn thịt thỏ, ánh mắt lấp lánh.

Bé không dùng được đũa nên lấy một chiếc thìa nhỏ, dùng thìa múc thịt thỏ cho vào miệng.

"Nương nương, không thể."

Thúy Hỉ tới hầu hạ nhìn thấy cảnh này, buột miệng nói: "Thất Tiểu hoàng tử còn nhỏ, chưa ăn được thịt thỏ."

Món thịt thỏ chiên này cay và dày đến mức Thất Tiểu hoàng tử chỉ có mấy chiếc răng nhỏ cũng không thể cắn được, cho dù có cắn được thì lá lách và dạ dày của một đứa trẻ cũng không thể chịu nổi.

Lúc Thúy Hỉ nói không thể, thịt thỏ bên miệng Lăng Thụy bị một bàn tay hất ra.

Không có thịt, Lăng Thụy há miệng, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ dần từ ngơ ngác chuyển sang đau khổ, trong tay nhỏ bé cầm một chiếc thìa rỗng, đau khổ nói: “Bụng, bụng đói.”

Nghi Qúy phi người hất thịt thỏ của bé: "..."

Nghi Qúy phi tức giận mắng bé: “Chỉ là một miếng thịt rơi ra mà thôi, ủy khuất cho ai xem? Thúy Hỉ, cho nó thứ gì ăn được, nhìn nó ăn, cho đến khi căng chết thì thôi.”

Thúy Hỉ cúi đầu đáp ứng.