Chương 2

"Nương nương, nô tỳ lập tức đem Thất hoàng tử mang đi."

Thanh Đại là người giỏi nhất trong việc quan sát lời nói và biểu cảm, Nghi quý phi chỉ cau mày rồi nói.

"Không cần."

Nghi quý phi thu hồi ánh mắt ở cách đó không xa, bình tĩnh nói: “Trở về đi.”

Nói xong, Nghi quý phi tiếp tục đi dọc theo con đường lát đá cuội, ngắm nhìn những bông hoa cúc mới nở.

Đại cung nữ cùng tiểu cung nữ đi theo phía sau đều im lặng, không dám gây ra tiếng động nào vì sợ làm phiền tâm tình của Nghi quý phi.

Nghi quý phi còn đang đi về phía trước, mà trong khi đó Lăng Thụy đang đuổi theo con thỏ trên bãi cỏ lại vấp ngã mấy lần, cùng con thỏ đi vòng vòng, vô tình đi vào con đường trước mặt Nghi quý phi.

Con thỏ có thể còn nhỏ, hoặc có thể đã ăn tới béo phì nên vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi của Lăng Thụy.

Sau một lúc lâu.

Con thỏ trở nên choáng váng sau khi bị truy đuổi, chạy ra tới đường nhỏ và đâm thẳng vào người khác.

con thỏ:"!"

Con thỏ hoảng sợ và muốn quay lại.

Nhưng khi Lăng Thụy phía sau thấy nó dừng lại, bé vô thức lao về phía trước.

"bùm--"

Lăng Thụy vồ lấy con thỏ, đồng thời cũng vồ vào lòng Nghi quý phi.

Thanh Đại đi theo sau Nghi quý phi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái nhợt.

Người cuối cùng dám va chạm với Nghi quý phi như thế này thì cỏ ở mộ đã cao hai mét.

Tác động của một đứa bé và một con thỏ béo là không đáng kể đối với Nghi quý phi một người sinh ra trong một gia đình bình thường.

Nhưng Lăng Thụy đυ.ng phải, bé lại cảm thấy choáng váng, ngồi phịch xuống đất.

Một bàn tay nhỏ bé của bé vẫn ôm chặt con thỏ, khuôn mặt bẩn thỉu của bé ngước lên.

Nghi quý phi ngẫu nhiên cúi đầu nhìn bé, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Lăng Thụy không nhận ra đây là Nghi quý phi, một tay ôm lấy con thỏ, một tay che cái trán đau nhức của mình, ngượng ngùng xin lỗi người bị mình va phải: “Xin, xin lỗi ạ.”

Giọng nói ngọt ngào êm ái lọt vào tai Nghi quý phi, nàng chưa kịp nói gì thì Thanh Đại đi theo sau nàng đã đi ra.

"Làm càn! Ai cho phép ngươi chạy tới nơi này! Ngươi còn dám va vào Nghi quý phi, ngươi thật to gan!"

Thanh Đại nghiêm khắc mắng Lăng Thụy đang ngồi dưới đất, mặc dù năm ngoái nàng chỉ mới được điều đến bên người Nghi quý phi, nhưng trước khi đến, nàng đã nghe nói quan hệ giữa Nghi phi và Tịch phi trước đây không tốt.

Bây giờ hoàng tử hèn hạ do Tịch phi sinh ra lại mâu thuẫn với Nghi quý phi, Nghi quý phi nhất định sẽ không vui.

Nàng nhất định sẽ làm hài lòng quý phi nếu dạy cho thất hoàng tử một bài học.

Thanh Đại cho rằng đã đoán được tâm tư của Nghi quý phi, nàng nhìn thất hoàng tử đang bị nàng mắng làm cho sợ hãi trên mặt đất, ánh mắt càng thêm hung tợn.

Nhưng còn chưa kịp tiếp tục phát tác, Nghi quý phi đã liếc nhìn sang với ánh mắt lạnh lùng.

Thanh Đại: "..."

Thanh Đại giật mình, lập tức ngừng nói, đôi chân được váy che lại run rẩy.

Nghi quý phi thu lại ánh mắt, lần nữa tập trung ánh mắt vào đứa bé đang sợ hãi.

Tính thời gian thì đứa bé này mới hơn một tuổi một chút.

Quần áo trên người bé mỏng manh, rõ ràng là có vết bẩn ở cổ áo, có lẽ đã mấy ngày rồi bé chưa thay.

"Bé con bẩn thỉu."

Nghi quý phi nhàn nhạt nhận xét, mặc dù là một đứa bé nhỏ bẩn thỉu nhưng vẫn có thể nhận ra——

Bé con bẩn thỉu này sẽ biến thành một đứa bé xinh đẹp sau khi được tắm rửa.

Dù sao mẹ ruột của cậu cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất ngoại vực.

Bị nói là bé con bẩn thỉu Lăng Thụy vô thức giơ tay lau mặt: "Không, không còn bẩn nữa."

Bé không muốn trở thành một đứa trẻ bẩn thỉu.

Một lớn một nhỏ hai mắt nhìn nhau, Lăng Thụy nhìn Nghi quý phi xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, bé có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Bé là một bé con nhan khống, nên thích nhìn thấy một người xin đẹp như Nghi quý phi vậy.

Nhưng bé lại có chút sợ hãi, nghe ma ma nói Qúy phi nương nương tâm địa độc ác, sẽ gϊếŧ người không chớp mắt.

Hai người chỉ nhìn nhau, một lúc sau, Nghi quý phi cũng không còn hứng thú ở lại nữa.

"Bắt con thỏ này đi đến Trường Xuân cung tìm Lệ phi. Nàng ấy tự nhận là người thiện tâm, nếu ngươi đi nhờ nàng ấy thu nhận, có lẽ ngươi có thể sống tốt."

Nghi quý phi giọng điệu lạnh lùng, nhưng lời nói của nàng tựa hồ đang chỉ dẫn cho bé.

Mọi người trong hậu cung đều biết Lệ phi có tấm lòng như Bồ tát, khi nhìn thấy một con thỏ bị chiên trên bàn, nàng sẽ rơi lệ và cảm thấy thương xót cho con thỏ.

Khi hoàng đế nhìn thấy Lệ phi khóc lóc, ông đã trực tiếp ra lệnh cấm Ngự Thiện Phòng nấu thêm bất kỳ món ăn nào từ thỏ.

Nếu Lệ phi nhìn thấy một tiểu hoàng tử đáng thương như vậy ôm một con thỏ nhỏ, nếu Lệ phi thấy, chẳng phải sẽ làm cho nàng xúc động sao.

Nghi quý phi nghĩ tới cảnh tượng họ gặp nhau, khóe môi cong lên.

Nàng đã dặn dò xong cho tiểu hoàng tử bé trước mặt nhưng bản thân tiểu hoàng tử cũng không cảm kích.

Lăng Thụy, người cuối cùng đã bắt được con thỏ, căng thẳng và mở to mắt khi được yêu cầu đưa con thỏ cho người khác.

“Thỏ là của ta.”

Lăng Thụy nắm chặt đôi tay nhỏ bé của mình, ôm con thỏ vào lòng, sau khi tuyên bố chủ quyền, nuốt nước miếng rồi nói thêm: “Ăn ngon.”

Bé không muốn tặng một con thỏ ngon như vậy cho người khác.

Lăng Thụy, bé từng sống trong hình hài tiểu thần thú trong Sơn Hải Kinh, đã ăn thịt thỏ.

Để ngăn cản Nghi quý phi bắt con thỏ đi, Lăng Thụy do dự, nhưng giây tiếp theo, bé cúi đầu——

A ô cắn con thỏ nhỏ một miếng.

Nghi quý phi: "..."

Nghi quý phi nhìn một màn này, vẻ lạnh lùng trong mắt liền giảm đi một chút.

Cô cúi xuống và véo má Lăng Thụy bằng những ngón tay thon dài.

"Thích ăn thịt thỏ? Rất tốt, có phẩm vị."

Một con thỏ nhỏ còn sống không thể bị gϊếŧ chỉ bằng vài chiếc răng nhỏ trong miệng Lăng Thụy.

Không thể cắn chết nó, cũng không thể ăn thịt nó, bé chỉ có thể dùng nước bọt làm ướt lông thỏ nhỏ một cách vô ích.

Lúc Lăng Thụy cắn con thỏ, Nghi quý phi ôm má bé, cẩn thận nhìn bé.

Nhìn thấy bé cố gắng cắn con thỏ trông thật đáng thương. Nếu Tịch phi còn sống, nhìn đến con mình ăn không đủ no, không biết nàng sẽ cảm thấy thế nào.