Chương 8

Đi đến cửa chính của quán bar, cậu suýt nữa đυ.ng phải một nhóm người.

Kim Trì không để ý, định đi vòng qua, bên tai đột nhiên vẳng đến một giọng nói vừa nghe vào buổi sáng, không êm tai như trong video, ngoài đời nghe hơi the thé.

"A Trú, sao lại uống nhiều thế."

Kim Trì nghe tiếng nhìn lại, thấy Lạc Văn Hi được một nhóm người vây quanh, dìu Bùi Trú say rượu, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Cậu ở đâu?"

Bùi Trú uống thuốc giải rượu do Lạc Văn Hi đưa, tỉnh táo hơn một chút, không nghĩ ngợi gì đã nói: "Tê Viên" Nói xong ngẩn ra vài giây, sửa miệng: "... Tôi nhầm rồi, là Tiểu Nam Loan."

Sao lại vô thức nói thành Tê Viên nơi Kim Trì ở?

Lạc Văn Hi như không nghe ra sự bất thường, dịu dàng nói: "Cậu nghỉ một lát, tôi đưa cậu về, đến nơi tôi sẽ gọi cậu dậy."

Bùi Trú ừ một tiếng, vừa định bước tới, khóe mắt bỗng thoáng thấy một bóng lưng có chút quen thuộc, nhìn lại thì không thấy nữa.

Lạc Văn Hi theo ánh mắt hắn nhìn lại: "Nhìn ai thế?"

Bùi Trú xoa xoa giữa mày: "Không có gì, nhận nhầm người."

Nghĩ gì thế.

Kim Trì sao có thể đến nơi này được.

Bên kia, Kim Trì bước chân một cái, quay đầu đi về cửa sau của quán bar, trang điểm không phải phép thuật, nếu bị Bùi Trú nhìn rõ mặt, khả năng lớn vẫn có thể nhận ra cậu.

Chỉ còn vài ngày nữa là hết hợp đồng, trước khi chia tay, tốt nhất vẫn không nên gây sóng gió, có đầu có cuối.

Đây là phẩm chất nghề nghiệp của một người thay thế đủ tiêu chuẩn.

Ngõ sau tối tăm hẻo lánh, ít người lui tới, chất đầy hàng hóa bỏ đi mà nhân viên phục vụ đêm để lại, to nhỏ đủ loại.

Kim Trì vòng qua những chiếc thùng chắn đường, đi được nửa đường, từ xa truyền đến tiếng bước chân vội vã, giọng nói cố tình hạ thấp truyền đến từng đoạn.

"Chết tiệt... Người chạy đâu rồi?"

"Nhanh lên... nhân... phát bệnh... gϊếŧ hắn."

Tim Kim Trì thót lại.

Biết mình đã nghe được những điều không nên nghe.

Cậu thầm chửi một câu, mắt nhanh tay lẹ cầm lấy chai rượu không biết của ai đặt trên thùng bên cạnh, dội lên đầu, nhanh chóng kéo vài cái áo.

Đợi đến khi mười mấy người đàn ông mặc đồ đen thân hình cường tráng chạy tới, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi nồng nặc mùi rượu, áo sơ mi nhăn nhúm, mái tóc vàng ướt sũng che mất nửa khuôn mặt.

Đi loạng choạng suýt nữa đυ.ng vào bọn họ, may mà kịp dừng lại, lẩm bẩm vài câu say, lắc lư tiếp tục đi ra ngoài.

Người đàn ông cầm đầu cau mày nhìn cậu một lúc, có người phía sau ra hiệu: "Đại ca, có xử lý không?"

"Thôi đi, bên này thế lực các bên nhiều lắm." Người đàn ông thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: "Chỉ là một tên say rượu thôi, tìm mục tiêu quan trọng, đừng gây thêm chuyện."

Sau khi một nhóm người nhanh chóng rời đi, Kim Trì từ từ đứng thẳng người, mái tóc ướt sũng được cậu vuốt ra sau đầu, lộ ra một khuôn mặt như có điều suy nghĩ.

Bắc Thành vốn không bình lặng như bề ngoài, các thế lực ngầm ẩn núp, thường xuyên xảy ra nhiều vụ việc đen tối không thể đưa ra ánh sáng, đây không phải là chuyện mà một người bình thường như cậu có thể đυ.ng vào.

Kim Trì chỉnh lại quần áo, bước đi định rời đi, dưới chân truyền đến một lực cản, tim cậu đập nhanh hơn một nhịp, cúi đầu nhìn xuống.

Bên cạnh đống tạp vật chất đống đột nhiên thò ra một đôi tay trắng bệch, khớp xương dính máu, nắm chặt lấy mắt cá chân cậu.

Kim Trì: "..."

Cậu liếc nhìn về hướng những người mặc đồ đen rời đi, sau đó nửa ngồi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện ra đống tạp vật có một khoảng trống, được chống lên bằng một tấm ván gỗ ngang.

Suy nghĩ một lúc, cậu cúi đầu bẻ tay người đàn ông không rõ danh tính ra, đẩy vào trong giấu đi, thản nhiên đi ra ngoài, trên tay lật điện thoại, chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát gọi xe cứu thương.

Tình cờ gặp nhau, không cần thiết phải mạo hiểm đưa người ra ngoài, những người có thể tham gia vào chuyện này, khả năng lớn cũng không trong sạch, không cần phải dây dưa.

Chỉ đi được vài bước, hình ảnh đôi tay đó cứ quanh quẩn trong đầu cậu, đôi tay rất đẹp, vừa dài vừa trắng, không hiểu sao có chút quen thuộc, tim đập càng nhanh hơn.

Cậu đột nhiên dừng lại, như bị quỷ ám mà quay lại, dừng ở nơi vừa nãy.

Cậu vẫn hơi bị quáng gà, bèn cầm điện thoại một tay chiếu xuống, tay kia vén từng lớp tạp vật, người đàn ông bị thương bên dưới, khuôn mặt trắng hơn cả tuyết dần dần lộ ra.

Đầu tiên là một đoạn cằm trắng nõn gầy gò, tiếp theo là đôi môi mỏng tái nhợt, sống mũi cao thẳng, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài như cánh quạ phủ xuống một bóng râm dày đặc.

Khuôn mặt khắc cốt ghi tâm này...

Tay cầm điện thoại của Kim Trì không tự chủ được mà run lên, đầu óc trống rỗng... Sao lại thế này, có phải cậu nhớ quá nên sinh ra ảo giác không?

Khuôn mặt này, cậu tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Sao anh còn sống được?

Ngu Lâm Uyên.