Vô số người hầu có đôi mắt sâu và lông mày cao hơi cúi người, hành lễ từ xa rồi lui xuống, Kim Trì bám sát người đàn ông đi trước, giày giẫm trên đất mềm, phát ra tiếng động nhẹ, đi qua từng khóm hoa rậm rạp, trước mắt đột nhiên sáng lên, một khoảng đất trống hiện ra trước mắt.
Ở trung tâm được bao quanh bởi những khóm hoa và dây leo, có một ngôi nhà kính.
Ngôi nhà kính được xây dựng hoàn toàn bằng kính trong suốt, rộng khoảng bốn mươi mét vuông, sát bên ngoài tường kính, trồng rất nhiều loại hoa mà Kim Trì không nhận ra, rất đẹp. Chính giữa đặt một cây đàn piano màu trắng tinh, có đầy đủ các thiết bị cần thiết để soạn nhạc và phối khí.
Môi trường yên tĩnh, hoàn toàn là phòng thu phiên bản nhà kính.
Là ngôi nhà mà cậu muốn nhất khi còn nhỏ.
Kim Trì kêu lên một tiếng, nhanh chóng bước đến trước đàn piano, cẩn thận mở nắp, yêu thích vuốt ve những phím đàn bóng loáng: "Sao lại xây một ngôi nhà kính như vậy ở đây, thật tuyệt."
Ngu Lâm Uyên nhìn vẻ mặt vui mừng của cậu, mỉm cười: "Trong tộc có trẻ con thích những thứ này, lúc rảnh rỗi, bảo người bên dưới xây một cái, đủ dùng không?"
Kim Trì đương nhiên không đến mức ghen tị với đứa trẻ nào đó, ngồi xuống, đặt hai tay lên phím đàn hơi lạnh, không hiểu sao, trong đầu lại thoáng qua một khuôn mặt khác có ngũ quan giống nhau nhưng thần thái lại hoàn toàn khác.
Có một vấn đề, cậu đã kìm nén rất lâu rồi.
Cậu quay đầu nhìn Ngu Lâm Uyên, lại suy nghĩ một chút về cách dùng từ: "Cái đó... người mà tôi đã gặp, sau này sẽ không xuất hiện nữa sao?"
Ngu Lâm Uyên nhìn cậu: "Cậu muốn hắn xuất hiện không?"
Sao lại là câu hỏi này nữa!
"Tôi chỉ hơi tò mò về anh ấy, anh ấy có vẻ không nguy hiểm giống như những gì mọi người nói." Kim Trì suy nghĩ một chút, thành thật hỏi: "Nếu anh ấy xuất hiện trở lại, tôi nên làm gì?"
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Ngu Lâm Uyên lên tiếng: "Tránh xa tôi."
Anh nói: "Càng xa càng tốt."
Kim Trì đột nhiên cảm thấy, Ngu Lâm Uyên... dường như rất bài xích việc cậu tiếp xúc với nhân cách thứ hai, không chỉ đơn thuần nói một câu, mà còn liên tục đưa ra cảnh báo, bảo cậu tránh xa nhân cách thứ hai.
Cậu nhất thời nghẹn lời: "... Ồ, tôi biết rồi."
Thấy vậy, giọng nói của Ngu Lâm Uyên nhẹ nhàng hơn một chút: "Không cần lo lắng, hắn xuất hiện rất ít, mấy năm gần đây chỉ xuất hiện vài lần, tình hình đang chuyển biến tốt, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ biến mất hoàn toàn."
Kim Trì gật đầu một cách mất tập trung, đặt hai tay lên phím đàn hơi lạnh, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ nhấn xuống.
Đối với Ngu Lâm Uyên, cũng như tất cả mọi người trong lâu đài này, sự xuất hiện của nhân cách thứ hai dường như có nghĩa là chủ nhân của lâu đài bị bệnh.
Vậy sự biến mất của người đó là đúng rồi, đúng không?
Đây là bản " hiến cấp Alice " (hiến cho Alice) được truyền tụng rộng rãi, cửa sổ không đóng, tiếng đàn du dương bập bùng trôi, người làm vườn đang tỉa nhánh hoa ở nơi xa dừng tay, quản gia già ở bên ngoài chăm chú lắng nghe, khuôn mặt hiện lên nụ cười từ bi, rất nhiều người hầu dừng tay vì điều này.
Ngu Lâm Uyên tĩnh lặng nhìn chàng trai trẻ trên vai phủ đầy ánh nắng, lâu đài tĩnh lặng như có người ở, không khí yên bình và nhu hòa tràn ngập bên trong.
Kim Trì vô tình ngẩng đầu lên nhìn anh, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cậu bỗng chốc trở về quá khứ khi từng thân thiết không gì sánh được.
Thời gian hỗn loạn, cậu nhiệt tình mời: "Có muốn qua đây không, tôi dạy anh chơi đàn, rất đơn giản."
Một linh cảm rất huyền diệu, cậu cảm thấy sẽ không bị từ chối.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Ngu Lâm Uyên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, những ngón tay buông thõng bên hông khẽ động đậy, im lặng một lúc: "Không cần."
Tiếng đàn dừng lại một cách đột ngột nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Kim Trì che giấu vẻ thất vọng trong mắt, cũng đúng thôi, cậu luôn nhầm lẫn thời gian, cậu còn để ý thấy vẻ mặt lạnh nhạt của người đàn ông.
Ngu Lâm Uyên... có phải cảm thấy cậu quá tự nhiên không?
Chỉ cách nhau vài bước, cậu không nghe thấy một giọng nói khác trong đầu Ngu Lâm Uyên tự lẩm bẩm: "Đúng vậy, từ chối cậu ấy đi, nhìn cậu ấy trông buồn bã kìa--"
Nhân cách thứ hai không hề che giấu sự ác ý của mình: "Ngôi nhà cũ thật ồn ào, đi đập đàn của cậu ấy, làm cậu ấy khóc đi. Cún con lông vàng sắp trèo lên đầu chúng ta rồi, cho nó một bài học!"