Chương 40

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, Kim Trì bị anh nhắc nhở, vỗ trán: "Suýt quên mất, đến lúc đó chúng ta cùng đi."

Phó Thần liền chế giễu cậu qua điện thoại: "Tất nhiên rồi nhưng sao năm nào cậu cũng phải mặc áo sơ mi trắng, đi đàn bài gì đó tên là Ngôi sao nhỏ, không chán à?"

Kim Trì dựa vào ghế da ở hàng ghế sau, xoa xoa trán: "Viện trưởng thích nhìn tôi mặc bộ đó, nói giống như một sinh viên đại học, còn bài Ngôi sao nhỏ kia..."

Cậu bất lực cười cười, vì nhớ đến những người và chuyện ở đó, trong mắt cạu như phản chiếu cả một dải ngân hà, lấp lánh.

"Bọn trẻ rất thích."

...

Một cuộc điện thoại dài kết thúc, khi xe đến đích, Kim Trì xuống xe, ngẩng đầu lên, cậu lại đến tòa lâu đài cổ kính u ám này.

Cho dù chủ nhân nơi đây là Ngu Lâm Uyên thì dù có nhìn bao nhiêu lần, cậu vẫn không quen với nơi này.

—— Quá lạnh lẽo, không giống nơi người sống nên ở.

Được nghênh đón vào lâu đài, Bùi Nhất liền lui xuống, quản gia già thay thế vị trí của cậu, vừa giới thiệu vừa dẫn Kim Trì đến căn phòng được sắp xếp cho cậu ở.

Đi dọc theo hành lang dài được chạm khắc nhiều bức bích họa, Kim Trì quan sát những chiếc đèn tường hoa văn tinh xảo cổ kính xuất hiện cách một đoạn trên tường, hỏi quản gia già trông có vẻ dễ nói chuyện bên cạnh: "Nơi này không có điện sao? Sao không lắp đèn điện, bất tiện quá."

Quản gia già cười mị mị địa thuyết: "Lâu đài cổ nằm ở vị trí quá xa, không tiện kéo điện, may là mọi người đều quen rồi."

Kim Trì nhíu mày không dễ nhận ra, không nói gì.

Một nơi mà xe có thể đi về trong một buổi chiều, có thể xa đến mức nào?

Vì đối phương không muốn nhắc đến lý do thực sự, Kim Trì không hỏi nữa, lâu đài thực sự quá lớn, ước chừng ít nhất trên nghìn mét vuông, chưa kể đến khu vực ngoài trời.

Trên đường đi ngang qua một cánh cổng sắt được canh gác nghiêm ngặt, trên cánh cổng treo mấy ổ khóa đã gỉ, bên trong tối đen như mực, không nhìn rõ.

Kim Trì liếc về phía đó: "Đó là..."

Quản gia già luôn mỉm cười trông sắc mặt không được tốt, thúc giục Kim Trì tránh xa khu vực đó, rồi mới nghiêm túc nói với anh: "Đó là nơi chỉ có tiên sinh mới được đến, đừng qua đó."

Nhận ra bầu không khí có chút nặng nề, Kim Trì cười ha ha, rồi mới bình tĩnh nêu ra câu hỏi thực sự cậu muốn hỏi.

"Có thể hơi đường đột nhưng có thể cho tôi biết một chút về chuyện đa nhân cách không?"

Kim Trì thực ra không quan tâm đến chuyện cấm địa gì đó, cậu chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Ngu Lâm Uyên, nghĩ kỹ lại thì cậu thực sự không hiểu rõ về chuyện của anh.

Trong lúc trò chuyện, họ đã đến cửa phòng nghỉ được sắp xếp cho Kim Trì, quản gia già lấy chìa khóa ra, thở dài: "Chuyện này rất phức tạp, tôi sẽ pha cho cậu một tách trà vào trong ngồi xuống rồi từ từ nghe tôi kể."

Vì vậy, trong thời gian tiếp theo, vừa ngửi thấy mùi trà thơm nồng, Kim Trì vừa nghe được một phiên bản chi tiết hơn, không giống với phiên bản nhân cách phụ mà Ngu Lâm Uyên đã nói.

Ngu Lâm Uyên là con út, từ lúc sinh ra sức khỏe đã không tốt, từ nhỏ nuôi lớn ở trong đạo quán trong núi sâu, mọi người ngày đêm cầu phúc cho anh, trừ mấy lão Đạo sĩ và gia nhân, trong hai mươi mấy năm dài đằng đẵng, phần lớn thời gian hắn đều chỉ có một mình, mài sạch sẽ sự tươi trẻ vốn có của thanh xuân.

Người quản gia già nói: "Thật ra tiên sinh vẫn luôn rất cô đơn, không dễ dàng trở về thế tục, mọi người đều kính sợ thân phận của ngài ấy, vẫn không có bạn bè gì, cậu ở đây cũng có thể giúp tiên có thêm chút nhân khí." Ông ấy nhìn Kim Trì bằng ánh mắt trìu mến: "Cậu là người đầu tiên mà tiên sinh nguyện ý trò chuyện lâu như vậy."

Chưa chắc đâu, Kim Trì không khỏi cười ngượng ngùng.

Bây giờ Ngu Lâm Uyên chỉ nghĩ rằng cậu đã cứu mình nên đối xử với anh rất khách sáo, đây là phép lịch sự của anh. Nhưng nếu biết Kim Trì chính là Tạ Tinh đã vội vã bỏ trốn sáu năm trước, một người quân tử nho nhã như vậy, có lẽ sẽ lập tức biến sắc mặt, đuổi cậu ra ngoài, Kim Trì cũng không thấy bất ngờ...

Bây giờ Ngu Lâm Uyên vẫn sống tốt là được rồi, nhớ lại những chuyện hỗn láo mà mình đã làm trước đây, cậu chột dạ xoa mũi, quyết định phải che giấu quá khứ của mình thật kỹ.

Quản gia già tiếp tục nói: "Những năm đó, người duy nhất đến thăm tiên sinh chỉ có gia chủ đời trước, anh trai ruột của tiên sinh. Hai anh em rất có tình cảm, gia chủ đời trước công việc bận rộn, chỉ có thể đến một hoặc hai lần vào đầu tháng, mặc dù tiên sinh không nói ra nhưng mỗi khi cuối tháng, ngài ấy luôn vui vẻ hơn một chút."