Chương 38

Hắn ta vội vàng vào trong khu nhà, cửa mở toang, bàn trà trong phòng khách bị lật xuống đất, cho thấy tâm trạng tức giận của chủ nhân lúc này, cuối cùng hắn ta cũng đã tìm thấy Bùi Trú đang viết bản nhạc trong phòng làm việc trên lầu, cơn giận đã tan đi.

Văn Sâm hỏi: "Cậu đá Kim Trì rồi à?"

"Đừng hỏi." Với sự kiêu ngạo của Bùi Trú, làm sao có thể chủ động nói rằng mình bị đá, hắn đã trút giận một trận, đã sớm bình tĩnh lại, khoanh chân, đầu bút viết viết dừng dừng trên giấy.

"Chia tay rồi."

Văn Sâm không hiểu: "Chỉ vì Lạc Văn Hi sao? Tôi không biết Lạc Văn Hi rốt cuộc có điểm gì tốt, khiến cậu mê muội nhiều năm như vậy, còn không bằng Kim Trì, ít nhất cậu ấy một lòng một dạ vì cậu."

Bùi Trú cười khẩy: "Chỉ là một thế thân thôi, sao có thể so được với Văn Hi, chuyện này anh đừng nhắc nữa, còn Kim Trì nếu tự tìm về nhận lỗi thì anh đừng để ý đến cậu ấy, cứ mặc kệ đi, coi trời bằng vung rồi."

Không phải là gần đây hắn lạnh nhạt với cậu đôi chút thôi sao, không biết học được thủ đoạn ở đâu, ghen tuông làm giá, dục cầm cố tung, hắn là người thích kiểu này sao?

Ra ngoài mài giũa tính tình cũng tốt, có bản lĩnh thì đừng cầu xin hắn quay lại.

Văn Sâm không muốn quản nữa, toàn là chuyện vặt vãnh, hắn ta đến đây không phải để quan tâm đến đời tư của Bùi Trú.

Hắn ta lấy điện thoại ra, đặt trước mặt Bùi Trú, không đồng tình nói: "Chuyện riêng tư thì cậu muốn làm gì tôi không quan tâq, nhưng cậu có thể tiết chế một chút ở bên ngoài không, ảnh thân mật của cậu và Lạc Văn Hi đã lên hot search rồi!"

Bùi Trú sửng sốt, cúi đầu nhìn, ảnh thân mật gì?

Đó là một bức ảnh chụp lén.

Chất lượng hình ảnh cực kỳ rõ nét, chụp từ hành lang bên trong khách sạn, rõ ràng thấy hai người đang dựa vào nhau trong phòng giám sát, Lạc Văn Hi chống hai tay lên ghế, nhắm chặt mắt, Bùi Trú cúi người lại gần, nhìn từ góc độ tinh tế này, hai người giống như đang hôn nhau, nụ hôn nồng cháy.

Sắc mặt Bùi Trú tái mét.

"Ai chụp vậy? Tôi căn bản không hôn Văn Hi!"

Văn Sâm cất điện thoại đi: "Bây giờ không phải là vấn đề cậu có hôn hay không, Lạc Văn Hi ở trong nước cũng có chút tiếng tăm, bây giờ chuyện tình cảm của hai người bị phơi bày, đã leo lên vị trí số một trên hot search."

Bùi Trú ra lệnh cho Văn Sâm điều tra xem phóng viên nào chụp, nghiến răng nghiến lợi một lúc với các phương tiện truyền thông vô lương tâm, đầu óc đột nhiên như được thông suốt, lập tức liên kết các sự việc hôm nay lại với nhau.

Hắn bỏ mặc Văn Sâm, sải bước xuống lầu đến phòng ngủ của Kim Trì, phòng ngủ vẫn không có gì khác biệt so với trước đây, những thứ lớn nhỏ đều được đặt ở vị trí cũ, kéo tủ quần áo ra, trong tủ những chiếc áo sơ mi trắng quần tây đen treo ngay ngắn.

—— Không thiếu một thứ nào.

Hắn đứng trước tủ quần áo, đôi mày nhíu chặt dần dần giãn ra.

Thì ra là vậy!

Bởi vậy Kim Trì mới vô duyên vô cớ nổi cáu!

Cậu nhìn thấy hot search, ghen rồi.

Bùi Trú thậm chí không nhịn được cười một tiếng, cảm thấy trước đây mình như vậy quả thực quá vô vị, bây giờ nổi cáu, miễn cưỡng có chút sức sống.

Nhưng mà... Bùi Trú đóng tủ quần áo lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, không thể chiều chuộng thói quen này, tiền bồi thường định đưa cho Kim Trì trước kia, cứ hoãn lại đã.

Kim Trì không mang theo thứ gì, rõ ràng vẫn định quay lại, Bùi Trú chắc chắn Kim Trì không đến một tuần sẽ tìm hắn để làm lành, không có hắn, Kim Trì chẳng biết gì, làm sao sống được?

Cuối cùng cũng giải quyết được một chuyện khiến hắn không vui, Bùi Trú đi ra khỏi phòng của Kim Trì, vô tình nhìn thấy cây đàn piano màu trắng bên ban công, trong nháy mắt nghĩ đến Lạc Văn Hi, dịu dàng hơn hẳn.

Văn Hi vẫn đang đợi hắn.

Đó mới là định mệnh của hắn, Kim Trì chỉ là một sự cố, Bùi Trú lạnh lùng nhìn mọi thứ trong phòng ngủ, vừa dịu dàng nghĩ, không biết bao giờ, vẫn nên cùng Văn Hi ôn lại cảnh tượng lần đầu gặp gỡ của họ.

Lúc đó, để dỗ dành những đứa trẻ trong cô nhi viện vui vẻ, Văn Hi đã chơi một bản nhạc piano mà đến giờ hắn vẫn không quên, bản nhạc nhẹ nhàng như gió xuân——

《Twinkle Twinkle Little Star》

Khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, trong tủ quần áo, chiếc ipad màu bạc bị giấu sâu trong đống quần áo phát ra tiếng nhắc pin yếu.

Bùi Trú khựng lại, đè nén nỗi bất an vô cớ dâng lên trong lòng.