Chương 35

Cậu vẫn luôn không điều chỉnh được tâm trạng, trong lòng trăm mối ngổn ngang, còn có chút khó chịu, miễn cưỡng ngồi một lúc, liền không nhịn được mà xin cáo từ.

Hôm nay lượng thông tin quá lớn, cạu muốn một mình sắp xếp lại cho rõ ràng.

"Xin lỗi." Nhưng Ngu Lâm Uyên lại từ từ nói: "Vì đã cứu tôi, cậu có thể đã gặp phải rắc rối, trước khi tôi điều tra rõ ràng để giải quyết những người đó, tôi hy vọng cậu có thể ở trong nhà cũ, an toàn là trên hết."

Mặc dù không đúng lúc nhưng suy nghĩ của Kim Trì vẫn trôi đi một chút.

Nhà cũ? Rõ ràng là lâu đài mà.

Nói thật kỳ lạ, không biết Ngu Lâm Uyên đã thay đổi như thế nào, trở thành thân phận gì, khuôn mặt của Ngu Lâm Uyên có chút lai, nhìn chung vẫn là đặc điểm rõ ràng của người Hoa nhưng lại quản lý rất nhiều người nước ngoài.

Cậu hơi động lòng, chỉ nghĩ đến Bùi Trú bên kia, do dự vài giây, không phải vì lý do gì khác, chủ yếu là làm người phải có đầu có cuối, thấy giao kèo sắp kết thúc, bây giờ đi chẳng phải là vi phạm tinh thần hợp đồng sao?

"Hay là muộn mấy ngày..."

"Được rồi." Ngu Lâm Uyên vẫn bình tĩnh như vậy: "Bên nhà cũ không ai dám đến, mấy ngày nay tôi sẽ cho tất cả mọi người đi theo bảo vệ cậu."

Nói xong anh có vẻ hơi khó chịu, tay trái nắm chặt đưa lên môi, nhẹ nhàng ho vài tiếng, đôi môi tái nhợt dường như có thêm chút sắc máu.

Ngừng ho, anh nói: "Dù sao thì tôi cũng quen một mình rồi."

Kim Trì: "..."

"Không cần sắp xếp nhiều người như vậy, không thoải mái, tôi ra ngoài hai tiếng, dọn dẹp đồ đạc xong sẽ quay lại!"

Trong lòng cậu than thở, đối mặt với khuôn mặt này, cái tật mềm không được cứng không xong của anh xem ra là không thể chữa khỏi.

Ánh mắt cậu quá trực tiếp, đôi mắt trong veo như vậy, Ngu Lâm Uyên nhìn cậu, mỉm cười: "Đi đi, tôi sẽ bảo người đón cậu đưa cậu về."

Kim Trì dừng lại: "Cảm ơn."

Ngu Lâm Uyên nói: "Không cần khách sáo."

Kim Trì hơi tuyệt vọng, cảm giác khách sáo khó chịu này là sao, bản thân vốn có thể ca hát nhảy múa lại trở thành người câm sao?

Không có gì khác để nói sao?

Cào cào mái tóc vàng óng, cậu chán nản cụp tai, bị quản gia nghe thấy tiếng động đi vào dẫn ra khỏi cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Khuôn mặt Ngu Lâm Uyên ẩn hiện trong làn khói, vẫn không nhúc nhích, có lẽ lâu đài quá vắng vẻ, hoặc có lẽ ánh nến quá mờ, anh ngồi một mình trong phòng, có một cảm giác cô đơn không nói nên lời - một lúc sau, Kim Trì cảm thấy rất lâu, lại giống như chỉ vài giây, anh mới từ từ cụp mắt, nhấp một ngụm trà.

Còn muốn nhìn thêm, quản gia già đã đóng cửa lại, mỉm cười cúi đầu: "Thưa ngài Kim, ngài đi một chuyến rồi quay lại, hay nghỉ một đêm rồi hãy đi?"

"Đừng gọi tôi là ngài, không thoải mái, gọi tên tôi là được." Kim Trì thở dài, cúi đầu bước nhanh: "Tôi đi ngay bây giờ, có việc gấp phải làm."

Quản gia già cười mị mị địa dẫn đường: "Có chuyện gì gấp vậy? Để hôm khác làm cũng được."

Kim Trì nói: "Chia tay, rất nhanh."

Quản gia già: "?"

...

Tiễn Kim Trì đi, quản gia già xuất hiện như ma quỷ sau lưng Ngu Lâm Uyên, trìu mến nhìn anh một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tại sao ngài không trực tiếp nói với cậu ấy, ngài đã nhận ra cậu ấy từ lâu rồi?"

Sáu năm trước, anh đã tách ra một nhân cách khác, hai nhân cách, một tàn nhẫn, một thông minh lạnh lùng, nhanh chóng nắm giữ nhà họ Bùi, giữ vị trí cao.

Rất nhiều người để lấy lòng anh, khắp nơi dò hỏi sở thích của ông, hai tay dâng tiền, mỹ nhân, anh đều không lay động, giống như một bức tượng vô tình vô nghĩa, khiến quản gia già một thời lo lắng.

May mắn thay, sau khi tình hình ổn định, anh đã sắp xếp ông ấy cử người chăm sóc một đứa trẻ tên Tạ Tinh, ồ không, bây giờ đã đổi tên thành Kim Trì rồi, cứ cách vài tuần, ông ấy lại hỏi thăm tình hình, thư ký Cao chưa từng thấy ông ấy quan tâm đến ai như vậy, một thời gian còn tưởng rằng, đợi Kim Trì trưởng thành, sẽ được đón về nhà họ Bùi ở cùng ông ấy.

Theo ông ấy biết, Kim Trì cũng luôn tìm kiếm anh.

Mặc dù hơi nhỏ tuổi nhưng ít nhất cũng có thể mang lại chút sức sống cho nhà cũ chứ?

Đáng tiếc là hai năm trước, Kim Trì sau khi trưởng thành đã từ bỏ việc học, ở cùng với tên tiểu bối tên Bùi Trú, anh dường như đã thất vọng với cậu, từ đó rút hết người bên cạnh Kim Trì, không còn quan tâm nữa.

Cho đến lần này, nhân cách thứ hai được Kim Trì cứu.

Còn có gì khác nữa.

Ngu Lâm Uyên không trả lời câu hỏi của quản gia già, khi không ở trước mặt Kim Trì, sắc mặt anh không có nhiều cảm xúc, động tác vuốt ve lư hương tao nhã như một quý tộc bước ra từ thời trung cổ.

Còn có thể vì sao nữa.

Đứa trẻ nhìn thấy anh, sợ đến nỗi làm rơi cả trà sữa, mỗi câu nói ra đều rất không muốn bị anh nhận ra.