Chương 32: Nhân cách chính

Bên kia, Bùi Trú từ miệng Lạc Văn Hi chỉ biết khóc, mãi mới nói rõ ràng được địa điểm, liền phi ngựa không ngừng chạy tới, trên đường còn vượt đèn đỏ năm sáu lần.

Từ lúc hắn mất hồn xuống xe, xông vào khách sạn, gương mặt nổi tiếng này đã thu hút vô số người chụp ảnh theo dõi từ xa.

Bùi Trú chỉ lo lắng cho sự an nguy của người trong lòng, tìm thấy bóng dáng quen thuộc trên ghế sofa ở góc sảnh khách sạn, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng, đi tới: "Văn Hi..."

Lạc Văn Hi quay đầu lại, đôi mắt đẫm lệ, thấy hắn, hoảng hốt nhào tới, chui đầu vào lòng hắn: "A Trú, tôi không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, có phải có người..."

Lời còn chưa dứt, Bùi Trú ôm chặt cánh tay cậu ta, trầm mặt an ủi: "Không đâu, không đâu."

Lạc Văn Hi khóc run cả người: "Tôi không ngờ... Tôi biết cậu tìm người thế thân, nhất thời tức giận, uống hơi nhiều, không ngờ say rồi... Tỉnh lại đã ở trong phòng khách sạn."

Hắn nói lắp bắp, Bùi Trú vừa đau lòng vừa áy náy, liên tục an ủi: "Tôi Tôi và cậu ấy không phải thật, chỉ ký hợp đồng quan hệ, tôi nhớ cậu quá, xin lỗi."

Hai người thân mật nói chuyện rất lâu, cho đến khi Bùi Trú đầu óc hỗn loạn, buột miệng nói ra rất nhiều tài nguyên, Lạc Văn Hi mới dần ngừng khóc.

Lạc Văn Hi bình tĩnh lại được Bùi Trú dẫn đi tìm nhân viên khách sạn xem camera, biết được tối qua là quản lý của cậu ta đưa cậu ta tới, không lâu sau thì rời đi, hai người mới cùng thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng giám sát, sau khi nhân viên ra ngoài, Lạc Văn Hi dường như mới để ý đến tư thế thân mật của hai người, mặt đỏ đẩy Bùi Trú ra, do dự rất lâu, mới hạ quyết tâm nói: "Thật ra... Sau khi tôi ra nước ngoài, vẫn không quên được cậu nên mới bỏ sự nghiệp bên đó về nước."

Bùi Trú phản ứng mất nửa phút mới nhận ra Lạc Văn Hi nói gì, hắn đối với Lạc Văn Hi nhất kiến chung tình, theo đuổi suốt năm năm, đây là lần đầu tiên nghe Lạc Văn Hi nói cậu ta cũng có ý với mình.

Hắn gần như bất lực đứng dậy khỏi bàn giám sát, vẻ mặt ngây thơ không biết phải làm sao, mãi mới tìm lại được ngôn ngữ: "Vậy sao không nói sớm."

Lạc Văn Hi xoắn tay: "Mọi người đều nói cậu trông giống công tử đào hoa, tôi không dám nhắc đến, sợ cậu chỉ đùa giỡn với tôi."

Bùi Trú nhìn người mình yêu, đôi mắt sắc bén trở nên dịu dàng: "Sao có thể chứ, cậu là người đầu tiên khiến tôi động lòng, cậu đối với tôi là nhất hiện chung tình."

Lạc Văn Hi che mặt, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng: "Tôi không có ấn tượng gì, lúc nào thế?"

Bùi Trú nhớ lại cảnh tượng nhiều lần vào giấc mơ thời thiếu niên, trong lòng vô số lần vì thế mà rung động: "Lúc đó cậu ngồi trước cây đàn piano rất cũ, bên cạnh có rất nhiều trẻ con, gió rất nhẹ, cậu cười nghiêng mặt còn nhẹ nhàng hơn, cảnh tượng đó đã chui vào giấc mơ của anh."

Lạc Văn Hi được quản lý sắp xếp đi rất nhiều hoạt động từ thiện, nhất thời không nhớ ra là hoạt động nào nhưng không sao, cậu ta hơi cúi đầu, khoảnh khắc dịu dàng này gần như trùng lặp với khoảnh khắc nhất kiến chung tình của Bùi Trú.

Không khí tràn ngập sự mơ hồ.

Bùi Trú trong lòng khẽ động, thấy dáng vẻ xấu hổ của Lạc Văn Hi, vô thức tiến lại gần, muốn hôn cậu ta.

Lạc Văn Hi mặt đỏ hơn, dáng vẻ mặc người tùy ý.

Đến gần khuôn mặt, khuôn mặt thanh tú trước mặt đột nhiên biến thành một khuôn mặt khác đẹp không tì vết, Bùi Trú như bị ma xui quỷ khiến mà do dự, đột nhiên dừng lại, đổi thành ôm Lạc Văn Hi.

Lạc Văn Hi sửng sốt một chút, mới giơ tay ôm lại.

Ngoài cửa không xa, một luồng ánh sáng trắng lóe lên.

Hai người vừa mới xác định mối quan hệ thì thầm trò chuyện một lúc, ôm lấy Lạc Văn Hi vì áy náy, Bùi Trú vỗ lưng cậu ta, hứa:

"Tôi về sẽ chia tay cậu ấy, tuyệt đối không làm cậu khó xử."

Lạc Văn Hi cong môi, nhẹ nhàng nói: "Ừ."

...

Cùng lúc đó, Kim Trì bị những người mặc đồ đen trông có vẻ không dễ chọc đưa lên xe, những người này đều là người nước ngoài nhưng nói tiếng Trung lưu loát, hoàn toàn không có vẻ hung dữ như tưởng tượng, thái độ đối với cậu rất cung kính.

Xe chạy nhanh mà êm, một giờ trôi qua, từ đường núi đi xuống, lao vào một khu rừng rậm rạp, Kim Trì có một khoảnh khắc nghi ngờ mình bị đưa vào núi để bán.

Xe đi quanh co, cuối cùng dừng lại trước một tòa lâu đài cổ kính thanh u uy nghiêm, Kim Trì theo mấy người xuống xe, tay vẫn xách cốc trà sữa chưa mở, há hốc mồm nhìn tòa kiến trúc trước mặt.

Ở vùng ngoại ô đô thị ngày càng phồn hoa này, lại ẩn giấu một tòa lâu đài cổ màu đen cao lớn và u ám, xung quanh là những khu rừng cây cao lớn rậm rạp, rậm rạp đến mức gần như che kín hàng rào bên ngoài lâu đài trong những tán lá, vô tình tăng thêm vài phần không khí kinh hoàng.