Chương 3

Vẻ mặt yếu đuối của cậu khiến Bùi Trú cau mày chặt hơn: "Tôi không thích."

Kim Trì gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Giống như mọi khi, cậu không hỏi tại sao không thích, lấy ra cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình, ghi chép cẩn thận, trông ngoan ngoãn và mềm mại: "Những gì thiếu gia không thích, tôi đều ghi lại, sau này sẽ không xảy ra nữa."

Nhìn ánh mắt hoàn toàn tin tưởng của Kim Trì, Bùi Trú nhớ lại cảm xúc mãnh liệt của người kia, mọi thứ đều dịu đi rất nhiều.

Hắn nghĩ, tức giận với Kim Trì để làm gì.

Cậu chẳng biết gì cả.

Nhận ra mình đã dọa cậu, sắc mặt Bùi Trú dịu đi đôi chút, dùng dao nĩa cắt thịt mềm, tiện miệng an ủi: "Gần đây có muốn quà gì không?"

Đôi mắt của Kim Trì đột nhiên sáng lên kinh ngạc: "Cái gì cũng được sao?"

"Tất nhiên." Bùi Trú bị vẻ tham tiền khoa trương của cậu chọc cười.

Bùi Trú không phải là người keo kiệt, hai năm trước sau, hắn đã cho Kim Trì không ít tiền nhưng chưa bao giờ thấy cậu mua gì cho mình, quần áo đồ dùng, toàn là đồ hắn tặng.

Hắn biết Kim Trì không thích tiền, chỉ là thứ Kim Trì muốn, hắn mãi mãi không thể cho được nên lười so đo với những suy nghĩ nhỏ nhặt muốn lấy lòng hắn của đối phương.

"Nói với người quản lý một tiếng, để cậu ta đưa đến cho cậu..."

Lời còn chưa dứt, điện thoại đặt trên bàn reo lên.

Khi Bùi Trú nói chuyện, trên mặt vẫn còn nụ cười, tay trái cầm cốc nước ấm, ánh mắt dừng lại trên cái tên đang nhảy trên màn hình, giọng nói đột nhiên dừng lại.

Lạc Văn Hi, tên của bạch nguyệt quang.

Cốc nước rơi xuống mặt bàn đá cẩm thạch, những mảnh vỡ bắn tung tóe cứa vào lòng bàn tay, nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy gì.

Kim Trì vội vàng lấy hộp thuốc: "Thiếu gia, tay chảy máu rồi."

Bùi Trú đột nhiên đẩy Kim Trì ra, hồn bay phách lạc đứng dậy.

Bàn tay cầm cồn sát trùng cứng đờ giữa không trung, Kim Trì kinh ngạc ngẩng đầu lên, như thể hoàn toàn không ngờ tới điều này, môi hơi hé mở nhưng không thốt ra được một lời nào.

Trông có vẻ hoang mang và bất lực.

Còn Bùi Trú thậm chí không nhìn cậu lấy một cái, nghe điện thoại, quay người lên lầu, giọng nói không kìm nén được sự vui mừng dần xa: "Văn Hi, cậu về nước rồi sao?"

Kim Trì cúi đầu đứng im, vẻ mặt bị mái tóc lòa xòa che khuất.

Mãi đến khi tiếng đóng cửa phòng ngủ trên lầu vang lên, cậu mới từ từ đứng thẳng dậy, thản nhiên lau mu bàn tay bị Bùi Trú vỗ, miếng bông đã qua sử dụng được ném chính xác vào thùng rác.

Sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt gần như không kìm nén được nụ cười.

A, thật tuyệt.

Nhìn vẻ sốt ruột của ông chủ, nghe điện thoại xong là phải ra ngoài, may nhờ có bạch nguyệt quang, hôm nay lại có thể tan làm sớm.

Kim Trì nhanh nhẹn dọn dẹp hiện trường hỗn loạn, chờ mấy phút rồi mà cuộc điện thoại trên lầu vẫn chưa kết thúc.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, cậu lật cuốn sổ ghi chép chỉ ghi vội những điểm chính lúc nãy ra, vừa nhớ lại vừa thêm vào một số chi tiết, sợ lát nữa quên mất.

—— Đây đều là tiền.

Đang cảm thán, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, Kim Trì liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, ghi chú Phó Thần, cậu nhấn nghe.

"Tiểu Trì, đạo diễn Trần đồng ý rồi! Cậu đúng là lợi hại, ngay cả Bùi Trú cũng không phải đối thủ của cậu, thật là hả hê!"

Cách điện thoại cũng không che giấu được sự hả hê của Phó Thần, anh ấy xoa tay, mong đợi nói: "Hai người chia tay khi nào? Tôi đã không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy biểu cảm của hắn ta khi biết Phồn Tinh là cậu rồi, chắc chắn rất thú vị!"

Phó Thần là bạn từ nhỏ của Kim Trì, hai người cùng nhau lớn lên trong một cô nhi viện, nương tựa vào nhau, tình cảm rất tốt.