Chương 29

Hiếm khi có một đêm không có ai gây chuyện, sáng bảy giờ, Kim Trì bị Ngu Lâm Uyên lay tỉnh, sự mệt mỏi của đêm qua tan biến hết.

Ngu Lâm Uyên ngồi ở vị trí đêm qua, như thể cả đêm không nhúc nhích, nói: "Tôi đói rồi."

Cậu vẫn luôn trông có vẻ ốm yếu, vì vậy quầng thâm dưới mắt không quá rõ ràng, Kim Trì không phát hiện ra, dụi mắt đứng dậy: "Dậy sớm vậy?"

Kết quả là khi buông tay xuống, ánh mắt Ngu Lâm Uyên dừng lại trên tay cậu.

Kim Trì cúi đầu nhìn xuống, thấy trên mu bàn tay trắng nõn có phấn nền dùng để trang điểm mắt.

Ồ, tối qua ngủ quên, quên tẩy trang rồi.

"..."

Kim Trì lặng lẽ nghiêng người về phía trước, định giải thích rằng mình không có sở thích kỳ lạ nhưng thấy Ngu Lâm Uyên lộ ra vẻ hơi bối rối, hỏi cậu: "Cậu bôi bột mì lên mặt à?"

Kim Trì không muốn nói chuyện nữa, vén chăn, đi dép lê đi ra ngoài, vừa ra cửa thì đυ.ng phải bóng người ngồi dậy chậm chạp trước ghế sofa.

Bùi Trú hoàn toàn mất trí nhớ về đêm qua, chỉ nhớ mình đi tìm Lạc Văn Hi nhưng bị từ chối ngoài cửa, uống say, không biết bằng cách nào lại trở về Tê Viên, ngồi trên ghế sofa uống một mình, không lâu sau thì ngủ thϊếp đi.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Đặt tay lên mép ghế sofa, Bùi Trú khó khăn ngồi dậy, toàn thân phát ra tiếng kêu răng rắc khiến người ta nhức răng, đặc biệt là cánh tay phải, như thể bị bánh xe cán qua, đau nhức không chịu nổi.

Nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, Bùi Trú quay đầu lại, vung vẩy cánh tay phải, nói với Kim Trì: "Sao tôi lại nằm dưới đất?"

Kim Trì nhìn thấy động tác của hắn, mí mắt giật giật, gần như cố ý dời tầm mắt đi, mở mắt nói dối: "Không biết nữa, trước khi tôi ngủ, thiếu gia vẫn nằm trên ghế sofa."

Bùi Trú cau mày, xoa trán, vượt qua Kim Trì định lên lầu vào phòng tắm rửa mặt, tiện thể xem cánh tay bị sao.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, thoạt nhìn không có gì khác thường.

Ngay khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Kim Trì liếc xuống, thực sự chỉ liếc một cái, lập tức nhìn thấy mặt sau cánh tay mà Bùi Trú không nhìn thấy, in một dấu giày rõ ràng!

Kim Trì: "!"

Kim Trì ngây người, cơn buồn ngủ vào sáng sớm trong nháy mắt biến mất, đôi chân vốn định đi vào bếp thì quay lại, đuổi theo Bùi Trú.

Nếu thiếu gia này đi đến trước gương giơ cánh tay lên soi, hiểu lầm là cậu giẫm thì còn đỡ, lỡ như tên thiếu gia Bùi Trú thiếu não này đột nhiên thông minh lên, đối chiếu dấu giày, phát hiện không phải của hai người thì không phải hỏng bét sao?

Bùi Trú xoa xoa cánh tay, miệng lẩm bẩm sao lại đau thế này, đêm qua thực sự say đến mức không biết gì, đè cả đêm sao?

cậu tiện tay ấn công tắc đèn bên cầu thang, đèn không sáng.

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: "Chập điện rồi, mất điện, lát nữa gọi thợ đến sửa."

Bùi Trú giật mình, quay đầu trừng mắt nhìn Kim Trì: "Sao không lên tiếng, cậu lên đây làm gì!"

Kim Trì đã sớm nghĩ xong lời nói dối, chỉ vào chiếc áo sơ mi trên người anh bị chăn quấn cả đêm, bị mồ hôi làm ướt, vẻ mặt thẹn thùng: "Áo bẩn rồi, hay là thiếu gia cởi ra, tôi mang đi giặt?"

Một chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải đích thân chạy theo? Chỉ có Kim Trì để tâm đến anh, mới chú ý đến những chi tiết nhỏ này.

Sắc mặt Bùi Trú dịu đi một chút, kéo áo lại: "Tôi lên trên thay rồi đưa cho cậu."

Nhưng Kim Trì lại ngoài ý muốn tỏ ra cứng đầu: "Thiếu gia mặc không thoải mái, bây giờ thay luôn đi."

Đây là lần thứ hai Kim Trì phản bác ý kiến của anh gần đây, Bùi Trú mặt mày khó chịu, quay đầu đi lên: "Đã bảo lên trên rồi đưa cho cậu, đừng giục nữa."

Trước đây nói như vậy, bất kể chuyện gì, Kim Trì đều không từ chối, cúi đầu đáp ứng, nào ngờ lần này Kim Trì không biết ăn phải thứ gì, thấy nói không nghe, còn động tay kéo tay áo cậu.

Sức còn rất lớn!

Hoàn toàn không giống với vẻ yếu đuối thường ngày!

Bùi Trú suýt nữa bị lực kéo mạnh này khiến cậu giẫm hụt một chân, mãi mới đứng vững, kéo tay áo lại, không thể tin nổi: "Cậu làm gì vậy!!"

Kim Trì: "Thay bây giờ!"

Bùi Trú: "Không!"

"Xoẹt." một tiếng, tấm vải mỏng manh đứt ra từ nách, Kim Trì lùi lại hai bước, trong tay cầm một ống tay áo sơ mi, ngẩn người nửa giây, nhanh chóng vo thành một cục, giấu ra sau lưng.

Để lại Bùi Trú ngây người ôm cánh tay trần trụi, vẻ mặt hỗn loạn, nhìn kỹ còn thấy trên mặt có chút xấu hổ.

Hắn tức đến mức toàn thân run rẩy, kỳ lạ quá, cậu cứ thấy Kim Trì hôm nay có gì đó kỳ lạ, hoàn toàn không còn vẻ nịnh nọt như trước, thỉnh thoảng lại phải cãi hắn một câu, số lần cãi nhau trong ngày hôm nay còn nhiều hơn tổng số lần trong hai năm qua!