Chương 28: Vết răng

Biệt thự cổ nhà họ Bùi, một tòa lâu đài cổ kính có lịch sử trăm năm, lúc này bầu không khí bên trong vô cùng nặng nề, thỉnh thoảng có những người mặc đồ đen toàn thân sát khí đi lại từ trong bóng tối, vô số tin tức liên tục đổ về người có thân phận cao nhất trong tòa lâu đài cổ kính này, quản gia già.

Chỉ trong vòng hai ngày, tóc của quản gia già đã bạc đi mấy phần, ông đứng canh ở căn phòng mà Bùi Lâm Uyên mất tích, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Đều tại tôi, tôi không nên ra nước ngoài vào thời điểm đó, khiến cho gia chủ bị ám sát mất tích, đến giờ vẫn bặt vô âm tín."

Bùi Nhất có những nét đặc trưng của người phương Tây rõ ràng ở bên cạnh an ủi ông: "Không ai ngờ được lần này "anh ấy" tỉnh lại nhanh như vậy, "anh ấy" tuy rằng trời sinh vô tình vô tính nhưng lại thừa hưởng trí tuệ của tiên sinh, những người trong camera giám sát không bắt được "hắn", chắc chắn sẽ không có chuyện gì."

Bộ ria mép của quản gia già run rẩy, ông bênh vực: "Nói gì vậy? Vô tình vô tính gì chứ, đó là tính tình đơn thuần, không hiểu thế sự!"

Bùi Nhất há miệng định nói nhưng rồi lại thôi, quản gia già đang đau lòng, cậu ta vẫn không nên nói những lời khó nghe.

Tính tình đơn thuần? Phải gϊếŧ người mới chịu nhường thân xác, để nhân cách chủ thể tỉnh lại, loại đơn thuần tàn nhẫn như vậy sao?

Bùi Nhất là đứa trẻ mồ côi được nhà họ Bùi nhận nuôi từ nhỏ, hiện tại là tâm phúc số một của tiên sinh, ngoài quản gia già ra, là người gần gũi với tiên sinh nhất, tuy rằng trong lòng cũng lo lắng nhưng không giống như quản gia, không có nguyên tắc, lấy tiên sinh làm chuẩn mực, dù sao cũng biết được đại nghĩa.

Tiên sinh là quý tộc thực sự, là quân tử chân chính trong nền văn hóa Hoa Hạ, chưa bao giờ gϊếŧ người bừa bãi, thủ đoạn nắm giữ nhà họ Bùi ôn hòa nhưng lại nhanh chóng, có trật tự mà không kéo dài lê thê, đưa nhà họ Bùi lên một tầm cao chưa từng có, rất nhiều người kính trọng ông, sùng bái anh.

Nhưng không ai ngờ được, một người như vậy, lại bị dòng máu di truyền ảnh hưởng, phân liệt ra một nhân cách thứ hai hoàn toàn trái ngược với bản thể.

Lần đầu tiên "anh" tỉnh lại, là ở căn cứ nước ngoài hai năm trước, lúc đó cũng mất tích như hôm nay, đợi đến khi quản gia già dẫn người tìm được "anh" trong nhà của một tộc lão không hợp với tiên sinh thì tộc lão nghiêm nghị thường ngày lúc đó chỉ biết than khóc không thôi, trên người có hàng chục vết thương do dao đâm, nằm trên mặt đất thoi thóp.

Còn người đàn ông đẹp trai kia thì đang ngồi cười trong vũng máu, trên mặt và cằm đều dính đầy máu, khiến người ta kinh hãi.

Từ đó về sau, mọi người cũng dần dần nắm được quy luật, mỗi lần "anh" tỉnh lại, đều đi kèm với sự ác ý mãnh liệt, chỉ có gϊếŧ chóc mới có thể khiến anh tiêu trừ ý định gϊếŧ người, cuối cùng chìm vào giấc ngủ, để nhân cách chủ thể nắm lại thân xác.

Mặc dù những người bên dưới vẫn trung thành với tiên sinh nhưng không khỏi lo lắng, cho rằng "anh" sớm muộn gì cũng sẽ hủy diệt nhà họ Bùi, mức độ nguy hiểm cực cao, là nhân cách phản xã hội bẩm sinh.

Ban đầu còn tưởng rằng lần này tiên sinh mất tích, nhiều nhất là nửa ngày, Bắc Thành sẽ truyền đến những sự kiện tàn khốc kinh thiên động địa, tất cả mọi người trong biệt thự cổ này đều không ngủ trong hai ngày, nơm nớp lo sợ.

Ai ngờ hai ngày trôi qua, lại bình yên vô sự.

Chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mọi người không những không thở phào nhẹ nhõm, mà còn căng thẳng hơn, nói chung "anh" không phải là người nhẫn nhịn được, lần này chậm trễ không đến, ngược lại khiến người ta cảm thấy "anh" đang nhịn một chuyện lớn, đặc biệt khiến người ta lo lắng.

"Ngày thứ hai sắp trôi qua rồi." Quản gia già nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lo lắng nói: "Sao tiên sinh vẫn chưa có tin tức gì?"

Không ai trong số họ biết rằng, người vốn muốn hủy diệt mọi thứ trước mắt, trong ngày hôm nay lại tức giận đến mức không chịu được, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc cho một người nào đó không biết điều đẹp mặt, nào có tâm trạng trả thù ai.

...