Chương 19: Anh bị bệnh

Một câu nói làm cho Ngu Lâm Uyên nghẹn lời, Kim Trì vẫn giữ nguyên vẻ mặt, vội vàng nhặt đồ trên đất bỏ vào túi rác, tùy tiện tìm một cái cớ vứt rác, bỏ lại người đàn ông đang kinh ngạc, rời khỏi phòng.

Khoảnh khắc đóng sầm cửa lại, nụ cười trên mặt anh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng.

Không ổn.

Quá không ổn rồi.

"Ngu Lâm Uyên" này mặc dù giống hệt với Ngu Lâm Uyên mà cậu quen biết nhưng tính tình lại khác nhau một trời một vực, sau khi thoát khỏi định kiến ban đầu, rất nhiều chi tiết trước đây không để ý đến, bây giờ đều hiện ra hết.

Ví dụ như Ngu Lâm Uyên được giáo dục quý tộc rất tốt, cử chỉ tao nhã, còn "Ngu Lâm Uyên" này được cậu cứu về nhà tận tình chăm sóc nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nói một lời cảm ơn.

Kim Trì không phải là người để tâm đến chuyện này nhưng điều này không khỏi không phù hợp với tính cách của Ngu Lâm Uyên trong ấn tượng của cậu.

Lại ví dụ như, ánh mắt của Ngu Lâm Uyên bình tĩnh, bao dung, khiến người ta cảm thấy ấm áp và an tâm, còn "Ngu Lâm Uyên" này luôn dùng ánh mắt lạnh lùng vô cớ nhìn Kim Trì, khi anh kích động, trong đôi mắt còn ẩn ẩn lộ ra một chút màu xanh lục, trước đây Kim Trì còn tưởng là mình nhìn nhầm.

Còn nhiều chi tiết khác nữa, ví dụ như lần thứ hai bôi thuốc, Kim Trì làm rơi một cái kéo, mãi không tìm thấy, rất rõ ràng "Ngu Lâm Uyên" từ đầu đến cuối đều đề phòng cậu.

Kim Trì lòng như lửa đốt, từ từ ngồi xổm xuống trước cửa, cả người từ sự vui mừng khi đột nhiên phát hiện ra Ngu Lâm Uyên còn sống hôm qua tỉnh táo lại.

Cậu không nghi ngờ Ngu Lâm Uyên mà mình cứu về là giả, dù sao thì vừa rồi cậu đã tận mắt xác nhận, bên trong hổ khẩu của người đàn ông, không sai một li, có dấu răng sâu đến tận xương mà cậu đã cắn sáu năm trước.

Vậy thì, điều gì đã khiến một người đàn ông ôn nhu như quân tử, trở nên đa nghi, tính tình thất thường như bây giờ?

Liên tưởng đến những điều bất thường trên người người đàn ông, dung mạo xuất chúng, thuốc đông y, xiềng xích... đủ loại chuyện đã tận mắt chứng kiến, nghe người ta kể lại, thậm chí cả những vụ án trên báo xã hội đều vô thức hiện lên trong đầu.

Kim Trì không dám đoán nữa, cố gắng quên đi những suy đoán chưa được chứng thực trong đầu, bỏ qua những điều này, hiện tại còn một vấn đề khá cấp bách.

Mặc dù đường nét của Ngu Lâm Uyên rõ ràng hơn người châu Á nhưng trước đây màu mắt của anh là màu đen thuần túy, đôi mắt xanh lục đó... có phải là bị bệnh gì không?

Một lúc sau, cậu lo lắng mở diễn đàn, tìm kiếm từ khóa câu hỏi: mắt xanh lục, mất trí nhớ, tính tình thay đổi lớn.

Diễn đàn hiện ra một loạt câu trả lời.

1L: Khuyên chủ thớt sớm đến bệnh viện khám mắt, tránh để tuổi trẻ mắc bệnh tăng nhãn áp, hãy điều trị đúng bệnh.

Kim Trì :"...... " Nói linh tinh cái gì vậy.

Cậu khó nói nên lời mà kéo xuống.

2L: Trong tín ngưỡng của người Sumer và người Babylon cổ đại, có một loại tín ngưỡng sợ mắt quỷ, thường biểu hiện là mắt xanh lục, do sự đố kỵ hoặc ghét bỏ của người khác mà sinh ra, có thể mang đến vận rủi hoặc bệnh tật, bị coi là lời nguyền.

Đọc đến đây, Kim Trì cau mày, thời đại nào rồi, sao còn có loại thuyết mê tín này.

Cậu hơi thấy không thoải mái, trong lòng nghĩ mình đúng là hồ đồ mới lên mạng tìm kiếm, đang định thoát ra thì tầm mắt đột nhiên dừng lại ở một câu trả lời được nhiều người thích.

16L: Gặp phải những triệu chứng này, nhất định phải coi trọng!! Bệnh nhân có biểu hiện mắt xanh lục không? Bệnh nhân có mất trí nhớ không? Có trở nên cáu kỉnh không?

Ba câu hỏi liên tiếp đánh trúng tâm lý, chính xác vô cùng.

—— Đúng hết!

Kim Trì sắc mặt trở nên nghiêm trọng, tiếp tục đọc.

16L: Đây là một loại bệnh tâm lý cực kỳ hiếm gặp, do bị kí©h thí©ɧ mà phát tác, người bệnh dần dần suy giảm trí tuệ, đa nghi, thường xuyên tưởng tượng mình là phản diện cuối cùng, giơ tay lên là thế giới tan thành mây khói.

"......"

Càng đọc, vẻ nghiêm trọng trên mặt Kim Trì càng biến mất, đọc đến cuối, trực tiếp biến thành biểu cảm của ông lão trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại.

Trên thế giới này còn có thể có loại bệnh hoang tưởng ngu ngốc này sao?

Sao cậu lại không tin chứ.

Kim Trì nghi ngờ mình bị lừa nhưng những triệu chứng mà người trả lời đưa ra đầu tiên lại rất phù hợp với Ngu Lâm Uyên, cậu nửa tin nửa ngờ cất điện thoại đi, sau khi vứt túi rác, do dự một lúc, lại quay về phòng.

Nhưng cậu không biết rằng, nếu cậu kiên nhẫn đọc hết câu trả lời, kéo xuống dưới cùng, cậu sẽ thấy những bình luận được nhiều người thích nhất.

[Người trả lời nghiêm túc như vậy, tôi suýt thì tin rồi, thành thật khai báo đi, anh có phải đang nói đến gấu trúc mắt xanh lục không?]

[Chết tiệt, vậy mà bị phát hiện rồi! Gấu trúc mắt xanh lục của tôi vô địch!]

[Không thể có người tin thật chứ?]

[Ha ha ha làm sao có thể có loại người này chứ!]

Kim Trì bị cư dân mạng lừa đến mức khập khiễng đẩy cửa phòng ra, một chiếc gối bay thẳng vào mặt cậu, cậu giơ tay bắt lấy một cách dễ dàng, ôm vào lòng, nhìn vào trong phòng.