Chương 16

Cậu ngơ ngác một giây, đặt bát xuống đi kéo hắn: "Sao vậy, đau ở đâu? Có phải kéo trúng vết thương không?"

"..."

Ngu Lâm Uyên không nghe rõ một câu nào, dùng sức ấn thái dương, trong đầu như có hàng vạn mũi khoan khoan vào tủy não, đau đầu dữ dội.

Cơn đau dữ dội đột ngột này đến không rõ nguyên do, chiếc kéo rơi xuống vô tình để lộ một đầu nhọn dưới chăn, sợ Kim Trì phát hiện, anh cố nhịn cơn đau, vẻ mặt yếu ớt nói với Kim Trì: "Tôi không sao... Cậu bận việc của cậu đi."

Kim Trì nhất thời đầu óc mụ mị, rất muốn nói tôi thấy anh không giống không sao nhưng thấy Ngu Lâm Uyên kiên trì, cuối cùng vẫn quay lại, tiếp tục làm việc chưa hoàn thành.

Nhưng cậu không thấy, khi cậu vừa quay người, khuôn mặt mỹ nhân yếu ớt sau lưng, ánh mắt không tin tà từ từ rơi xuống cổ cậu, bàn tay tái nhợt một lần nữa cầm lấy hung khí, gân xanh hơi nổi lên, sát ý dâng trào——

"Ư!!"

Tiếng rên đau còn lớn hơn trước.

Kim Trì vẫn luôn không yên tâm, quay phắt lại, liền thấy sắc mặt Ngu Lâm Uyên tái nhợt, trước đó đã rất trắng rồi, lúc này gần như không còn chút máu nào, trông rất đáng sợ.

Kim Trì vô cùng căng thẳng: "Rốt cuộc là sao vậy? Anh nói đi, có gì không thoải mái thì đừng giấu tôi."

Ngu Lâm Uyên nghiến răng nói ra hai chữ: "... Không sao."

Lần này Kim Trì không tin nữa, động tác cứng rắn ấn người kia trở lại chăn, thể lực của Ngu Lâm Uyên không bằng một phần mười thời kỳ đỉnh cao, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Trì kéo áo ngoài của mình ra, kiểm tra cẩn thận, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.

Ngu Lâm Uyên chưa từng bị người đối xử như vậy, mặc dù không biết xấu hổ là gì nhưng vẫn ngẩn người một lúc, đợi khi anh hoàn hồn lại thì phát hiện cơn đau đã thuyên giảm, đôi mắt vốn lạnh lùng nhất thời có chút mơ hồ.

Anh chưa từng bị đau đầu.

Cũng chưa từng gặp trường hợp này.

Kết hợp trước sau khi phát bệnh, anh không khỏi nảy sinh một suy đoán, ánh mắt khóa chặt vào Kim Trì, thử dò xét cậu một lần nữa—— giống như kích hoạt một công tắc nào đó, cơn đau dữ dội lại ập đến, với sức chịu đựng phi thường của anh, lúc này cũng đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Cho đến khi sát ý trong đầu cố tình giảm bớt, cơn đau dữ dội mới từ từ rút đi.

Suy đoán được chứng thực, sắc mặt Ngu Lâm Uyên trở nên u ám.

Kể từ khi anh ra đời, chưa từng nảy sinh ý niệm mềm lòng như vậy đối với ai, vậy thì cho dù không thể, đáp án cũng chỉ có một—— lúc này chủ nhân của cơ thể đang chìm vào giấc ngủ, dựa vào bản năng ngăn cản anh gϊếŧ người.

Tại sao?

Người tên Kim Trì này có gì đặc biệt?

Lòng tốt nực cười phát tác? Đừng nói đùa.

Kẻ giả nhân giả nghĩa kia lúc nào cũng nói không được gϊếŧ chóc nhưng thực tế mỗi lần anh ra ngoài, gϊếŧ nhiều người như vậy nhưng chưa từng ngăn cản anh một lần nào, hiện tại chỉ động sát ý với người này, liền khiến anh đau thành như vậy, người tên Kim Trì này, chẳng lẽ có duyên cũ với kẻ giả nhân giả nghĩa?

Anh nhìn chằm chằm vào Kim Trì, sắc mặt bất định.

Theo lý mà nói, khuôn mặt của Ngu Lâm Uyên sắp không kìm nén được sát khí, với độ nhạy cảm của Kim Trì, đổi lại là người khác thì sớm đã phát hiện ra điều bất thường.

Nhưng cậu lại có một bức tường thành dày đặc là bộ lọc dành cho Ngu Lâm Uyên, nhìn gì cũng chỉ coi là do vết thương của anh quá đau, đến giờ vẫn không nhận ra người đàn ông mà cậu luôn nhớ nhung, trong lòng đã thay đổi một trái tim khác.

Cách âm của căn phòng trong biệt thự rất tốt, hai người ầm ĩ một hồi, Bùi Trú ở bên ngoài không phát hiện ra bất kỳ điều bất thường nào, ngược lại còn nhắn tin, bảo Kim Trì mang một cốc nước lên.

Xác định vết thương của Ngu Lâm Uyên không bị rách, Kim Trì mới yên tâm, sau khi xem tin nhắn, cậu ân cần nhét chặt góc chăn, lại nở nụ cười hiền hòa đáng ghét đó với anh, ân cần dặn dò: "Tôi ra ngoài một lát, anh đừng lên tiếng, tôi sẽ quay lại ngay."

Cậu không cười thì còn đỡ, vừa cười Ngu Lâm Uyên lại thấy bị chế giễu, tức đến phát điên, khóe mắt đỏ bừng. Mỗi lần anh ra ngoài, chẳng phải chỉ cần một ánh mắt là khiến người ta khϊếp sợ, run rẩy, chưa bao giờ tủi nhục như vậy!

Nhưng lại không thể ra tay với người trước mặt!

Lúc này anh đã tin Kim Trì thực sự quen biết kẻ giả nhân giả nghĩa kia, nếu không thì kẻ giả nhân giả nghĩa sao lại như vậy, thấy Kim Trì có vẻ rất sợ bị cái gọi là ông chủ bên ngoài phát hiện, mắt anh đảo một vòng: "Được."