Chương 7

Nếu là bé con của khu S, Bạch Nặc Tư cũng không dám chậm trễ. Trời mùa thu ban đêm có chút lạnh, thú nhân bảo bảo cùng mấy đứa trẻ loài người chắc cũng sẽ không khác nhau đi, tuy bọn họ có gen mãnh thú, cũng có hình dáng là mãnh thú, nhưng trẻ con thật sự quá yếu ớt, sẽ dễ dàng sinh bệnh.

Bạch Nặc Tư lập tức không nghĩ nhiều nữa, cậu bế ấu tể hắc báo lên, lúc này nó nhắm mắt đã chìm vào trong khí vị ôn nhu của cậu.

Nó đến nhà trẻ hai ngày rồi, tinh thần luôn căng chặt, nhìn ai cũng sợ hãi, tinh lực đều dùng để trốn đông trốn tây, mà ngay lúc này lại ngửi được một mùi hương làm nó an tâm, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

Bạch Nặc Tư cẩn thận bế bé con lên, mang theo nó về tổ ấm của chính mình, ở phòng khách lót một cái thảm lông nhỏ, rồi để hắc báo con ở trên đó.

Hắc báo bảo bảo héo úa, rũ đầu, mười phần dịu ngoan, cảnh giác lúc đầu biết mất đâu không thấy, thế mà đối với Bạch Nặc Tư ỷ lại.

Ở ngay lúc này, Hàn Bạch Dật cùng với hắc báo cộng cảm, đem chủ ý thức tiến vào thân thể của hắc báo.

Hàn Bạch Dật mở to mắt, trước mắt có một nhân loại vô cùng xinh đẹp, tóc đen mắt đen, môi hồng răng trắng, nhìn thiếu niên so với tuổi hắn không khác biệt lắm, mặc một chiếc áo thun xanh nhạt cùng cái quần dài màu trắng, trên người còn có tư vị rất dễ chịu.

Hàn Bạch Dật trong nháy mắt ngốc đi.

Tuy rằng Hàn Bạch Dật có thể cảm ứng được tinh thần thể bị người ta ôm lên, nhưng thật sự nghĩ tới, không ngờ người cứu tinh thần thể của mình thế mà là một thiếu niên xinh đẹp....

Hàn Bạch Dật hiếm khi ngây dại, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Bạch Nặc Tư, thoạt nhìn thiếu nhiên tuổi rất nhỏ, không phải là thầy giáo của mình đi?

Không phải là vị thành niên cũng có thể trở thành thầy giáo nhà trẻ sao?

Hàn Bạch Dật trầm tư.

Ở thời điểm hắn còn chưa có phản ứng, liền thấy thiếu niên tới trước mặt hắn, dùng giọng ôn nhu nói: “Bảo bối, nhóc trông thật tốt nha, ta là Tiểu Bạch lão sư, tuy rằng hiện tại là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng nhóc cũng không cần phải khẩn trương, ta sẽ không làm tổn thương nhóc.”

Nói xong, Bạch Nặc Tư duỗi tay vuốt ve nhẹ nhàng trên đầu để trấn an.

Vừa vuốt ve, vừa thấp giọng khen ngợi: “Bảo bối giỏi quá, ngoan quá, ngoan quá ~ ~. Hôm nay có phải nhóc chưa có ăn cơm? Cũng chưa có tắm? Chờ một chút Tiểu Bạch lão sư sẽ giúp nhóc tẩy rửa thật sạch sẽ nha.”

Hàn Bạch Dật: “...”

Người này thế mà lại kêu mình là bảo bối nhỏ!!!