Chương 6

Cái hương vị dễ chịu kia, đến từ con người tóc đen trước mắt này.

Hắc báo vừa mới phân hóa toàn dùng bản năng mà hành động, nó sợ sự tiếp cận của mọi người, cho nên khi vừa tới nhà trẻ là liền đi tránh con người, tìm được nơi an toàn mà núp vào.

Hiện tại, nó cảm thấy mùi của Bạch Nặc Tư quá thoải mái, đối với nó thực sự rất tốt, vì thế nó chạy tới gần gũi với cậu, mà quan trọng nhất chính là trên người Bạch Nặc Tư không có tồn tại tinh thần lực uy hϊếp nó, cái này làm nó cảm thấy an tâm.

Tuy rằng hắc báo thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, công kích không tính là cao, nhưng Bạch Nặc Tư vẫn có chút khẩn trương, cậu cảm thấy ở nơi này xuất hiện một ấu tể hắc báo, tình huống thật không thích hợp.

Ở thời điểm hắc báo tới gần cậu, cậu đột nhiên thấy trên cổ hắc báo nhỏ mang theo một cái thẻ bài kim sắc.

“Hả?”

Bạch Nặc Tư thuận thế cầm cái thẻ bài nhìn thoáng qua, phát hiện trên mặt thẻ có khắc:

[S Hàn Bạch Dật]

Bạch Nặc Tư: “...”

Chữ S thì cậu biết, trên thẻ công tác của cậu của có chữ này, ý chỉ bọn họ thuộc về khu vực S.

Nếu vậy thì hắc báo nhỏ đeo một cái thẻ bài như này....

Bạch Nặc Tư không có ngốc tới mức coi nó là sủng vật của người tên Hàn Bạch Dật.

Bạch Nặc Tư nhu thuận nhìn chằm chằm hắc báo nhỏ trong chốc lát, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng: “Tên nhóc là Hàn Bạch Dật?”

Bạch Nặc Tư khϊếp sợ che miệng: “Nhóc không phải là thú nhân bảo bảo đi?”

Hắc báo con rầm rì một tiếng, không có phủ nhận, nó ở cạnh bên chân của Bạch Nặc Tư nằm xuống, nhìn dáng vẻ nó giống như đã vô cùng mệt mỏi.

Bạch Nặc Tư: “....”

Bạch Nặc Tư ngốc ngây người, nguyên lai là một thú nhân bảo bảo, thật sự là thú ?

Hình thái hoàn toàn là dã thú, cái này so với tưởng tượng của cậu quá khác nhau.

Tuy rằng cậu đã trải qua một tháng huấn luyện, cũng học rất nhiều các tri thức về mãnh thú, nhưng hình dáng ấu tể mãnh thú này, thật sự....

Bạch Nặc Tư vò đầu, nhưng giảng sư cũng chưa có nói, cái nội dung huấn luyện của bọn họ đều dựa theo tập tính của nhân loại huấn luyện mà...

Hắc báo nhỏ trông thực là mệt mỏi, cả người cũng dính đầy sương sớm, lông đen ướt dầm dề, bốn chân cùng cái đuôi đầy bùn đất cùng cỏ lá.

Bạch Nặc Tư ngồi xổm bên cạnh hắc báo, cẩn thận quan sát một chút, phát hiện hắc báo cũng không có vết thương bên ngoài nào rõ ràng, nhưng cái bụng trông xẹp lép thế kia, phỏng chừng là cũng chưa có được ăn cơm trong một khoảng thời gian.