Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Thầy Giáo Của Nhóm Tinh Thần Thể Cấp S

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy rằng ở trong biển tinh thần, Hoắc Nhiên Xuyên đã cảnh báo không được làm xằng bậy.

Nhưng trong nháy mắt Đằng Xà vẫn phản ứng lại, nó dùng cái đuôi phản công hắc báo, làm hắc báo nhỏ lăn chổng vó xuống giường.

Đằng Xà quay về chỗ bên người Bạch Nặc Tư, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt cùng trào phúng: Yếu, đuối, quá, báo, con, à.

Bé báo nhỏ: “....”

Báo nhỏ mới vừa phân hóa tầm hai ba tháng, thân tròn vo còn thấp lè tè, bị ném chổng vó xuống đất như vậy, nó tức giận trợn tròn đôi mắt, bốn cái chân ngắn ngủ ở trong không trung quơ loạn xạ, muốn bò dậy.

Lúc này, Đằng Xà đang đắc ý ở trên giường thì đột nhiên cái đuôi bị xách lên, tóc của Bạch Nặc Tư có chút lộn xộn, cậu xoa đôi mắt, rồi nhìn một cái thanh màu đen dài.

Khi chăm sóc trẻ nhỏ cậu có thói quen là cỡ tầm 12 giờ đêm hoặc sẽ có hai ba thời điểm nào đó sẽ tỉnh một lần, dậy đi xem tình hình của các bé con.

Tuy hai tinh thần thể đánh nhau không có tiếng động. Nhưng Bạch Nặc Tư vẫn tỉnh, bị hai bé con tặng cho một cú sốc!

Bạch Nặc Tư có chút kinh ngạc xen lẫn chút bất lực, cậu xách Đằng Xà để ở một bên giường rồi, nhanh chóng xuống giường, đau lòng bế bé hắc báo nhỏ đang quơ chân loạn xạ: “Trời ơi, bảo bối nhỏ, nhóc không sao chứ? Có chỗ nào đau không?”

Cậu ôm báo nhỏ vào lòng, vuốt nhẹ lưng an ủi: “Được rồi, được rồi, không sao nà, thầy ôm một cái nhé.”

Bị để ở một góc giường – Đằng Xà: “....”

Bé con hắc báo có chút ngốc, nó được Bạch Nặc Tư ôm vào ngực, ngửi được mùi hương của cậu, thoải mái thở dài.

Cảm giác bị khıêυ khí©h – Đằng Xà: “....”

Đằng Xà tao nằm trên chăn của Tiểu Bạch lão sư một chút thì mày coi là quá mức, nhìn lại mày hiện tại đi, ở trong lòng cậu ấy cọ cọ hôn hôn, vậy mày không tính là quá phận sao?!

Quả nhiên Đằng Xà bị hành động của hắc báo nhỏ làm cho ngu rồi.

Bạch Nặc Tư an ủi báo nhỏ một chút, rồi mới thấp giọng hỏi: “Người bé không có bị đau chứ, có muốn thầy thổi thổi cho không?”

Báo nhỏ là một đứa trẻ thành thật, nó ngượng ngùng lắc đầu, tỏ vẻ trên người không có chỗ nào đau cả.

Lúc này Bạch Nặc Tư mới thở phào nhẹ nhõm.

Giấc ngủ của cậu vốn dĩ rất nông, ở phương diện chăm sóc trẻ nhỏ, yêu cầu sự nhạy bén rất cao, ban đêm các bé con có một chút động tĩnh nào, cậu sẽ tỉnh lại ngay.
« Chương TrướcChương Tiếp »