Người đàn ông này có vóc dáng cao lớn, vừa nhìn là biết người của đội tuần tra, lại bị sắp xếp là phải chăm sóc cho trẻ con. Cậu thấy người đàn ông đối xử với rắn nhỏ vô cùng thô lỗ!
Tuy rằng Bạch Nặc Tư rất sợ Hoắc Nhiên Xuyên, nhưng nhìn hoàn cảnh của rắn nhỏ, cậu không chịu được.
Bạch Nặc Tư lấy hết dũng khí, đuổi tới cửa, la lớn: “Ngài chờ, ngài chờ một chút!”
Hoắc Nhiên Xuyên kinh ngạc xoay người lại, trên tay còn xách một con rắn nhỏ, nhìn có chút mờ mịt.
Đầu rắn đen ngoe nguẩy, cả người cũng đung đưa theo, ánh mắt cũng chờ mong nhìn Tiểu Bạch lão sư.
Trái tim Bạch Nặc Tư thắt lại.
Nhưng mà cậu đâu có biết, cái con rắn nhỏ trong tay Hoắc Nhiên Xuyên, thân thể gốc lại dài đến mấy chục mét, hình thể so với con người còn to hơn gấp mấy lần, trên đầu có hai cái sừng lớn, sau lưng Đằng Xà mọc thêm đôi cánh dũng mãnh.
Năng lực chiến đấu của nó còn kinh khủng hơn cơ giáp , nên khi bị Hoắc Nhiên Xuyên xách như vậy, nó cảm thấy bình thường.
Bạch Nặc Tư đau lòng cực kỳ, lấy hết cam đảm, chỉ vào Hoắc Nhiên Xuyên nói: “Sao ngài có thể thô lỗ với bé con như vậy, ngài mau buông rắn nhỏ ra!”
Hoắc Nhiên Xuyên: “....”
Có vẻ Bạch Nặc Tư thật sự tức giận rồi, hơn nữa trong ánh mắt cậu toàn là trách cứ cùng ghét bỏ, Hoắc Nhiên Xuyên có chút khó hiểu.
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn xuống con rắn đen mà mình đang túm trong tay, rồi ngước lên nhìn cặp mắt phẫn nộ. Trầm mặc hai giây, rồi yên lặng để rắn nhỏ lên vai của mình, sau đó động tác cứng nhắc vuốt ve nó hai cái, nhìn về phía Bạch Nặc Tư: “Như vậy được chưa? Tiểu Bạch lão sư?”
Âm thanh trong câu ‘Tiểu Bạch lão sư’ của Hoắc Nhiên Xuyên trầm thấp, còn mang theo một chút sự cẩn trọng.
Bạch Nặc Tư nhìn bộ dạng này của Hoắc Nhiên Xuyên, cũng không nói gì nữa. Nhưng hình tượng của nam quân nhân trước mắt này lại không có chút đáng tin nào ở mảng chăm sóc các bé con!
Cậu nhìn rắn nhỏ ngoan ngoãn nằm trên vai Hoắc Nhiên Xuyên, mở miệng nói: “Tôi là bảo mẫu trung cấp của nơi này, có chứng chỉ ấu sư, cùng với bằng cấp dinh dưỡng cho trẻ và cố vấn tâm lý trẻ nhỏ, tuy rằng ở nhà trẻ Hoa Hồng quy định một đối một, nhưng tôi tự tin mình có thể chăm sóc tốt cho hai bé, ngài để rắn nhỏ ở lại đây với tôi, tôi sẽ liên lạc với Mông Tư chủ quản để thuật lại tình huống.”
Bạch Nặc Tư nhìn Hoắc Nhiên Xuyên: “Dù sao ngài cũng không muốn chăm sóc trẻ con đúng không? Ngài là vệ binh, không thể hiểu biết rõ ràng về các phương thức giáo dục trẻ, huống hồ, ngài còn phải đi trực, huấn luyện gì đó... Suy cho cùng ngài cũng không thể mang theo bé con đến sân huấn luyện xem đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đi?”