Chương 4

Ngày mai chính là ngày đầu tiên cậu chính thức đi làm, cậu đem quần áo lao động giặt sạch sẽ rồi hong khô, xếp chỉnh tề, nhìn lại thẻ nhân viên, trong lòng kích động ngủ không yên.

Là một Omega, mộng tưởng lớn nhất của cậu chính là tới một tinh cầu không có giới tính ABO định cư, cậu không thể chịu được ảnh hưởng của tin tức tố đến từ nhóm Alpha, cũng không cần phục tùng chính sách, rồi nhất định tới tuổi là phải tiếp nhận ghép đôi của đầu não.

Nhưng làm một ấu sư chuyên nghiệp thật sự quá khó khăn, đại đa số bộ phận ở các tinh cầu khác căn bản sẽ không tuyển nhận các ấu sư nhân loại thuộc khu vực ngoại tinh hệ.

*ấu sư: thầy giáo giữ trẻ

Vất vả lắm mới được tinh cầu thú nhân tuyển chọn, Bạch Nặc Tư vô cùng quý trọng cơ hội này.

Cậu được phân đến ở ký túc xá lầu một, bên ngoài cửa sổ chính là một vườn hoa rực rỡ xinh đẹp, nếu như mở hé cửa sổ ra, gió đêm sẽ mang sương sớm cùng hương hoa tỏa thơm khắp nhà cậu.

Cậu thực thích cuộc sống sinh hoạt hiện tại, thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng, các thú nhân bảo bảo nhất định đều là mấy cục bông xù xù cùng với cái đuổi nhỏ đáng yêu, ở cùng tụi nhỏ chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Bạch Nặc Tư tắm rửa xong, để đỉnh đầu còn ươn ướt đi ra ngoài hoa viên. Bởi vì ở khu S có rất ít bảo mẫu cho nên cách vách Bạch Nặc Tư không có hàng xóm, vườn hoa nhỏ này cũng chỉ có cậu hay đến, cậu vô cùng thích đến vườn hoa ngồi ở bàn đá ăn cơm.

Món chính của buổi tối hôm nay là mỳ nước, Bạch Nặc Tư tự mình nấu. Cậu bỏ rất nhiều giấm, hương vị chua cay ngon miệng, còn chuẩn bị thêm dưa leo chua cay, vô cùng mỹ vị.

Đột nhiên, Bạch Nặc Tư cảm nhận thấy có điều gì khác thường.

Cậu chần chờ quay đầu hướng bên trái ở chỗ bụi hoa. Ở phía dưới bụi hoa, không gian đó tối thui như mực lại có hai điểm kim sắc phát sáng, sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cậu.

Bạch Nặc Tư: “...”

Cậu ở chỗ này cũng một tháng rồi nhưng chưa có gặp qua hai cái điểm đang phát sáng kia.

Hơn nữa, hai cái điểm phát quang kia thoạt nhìn rất giống đôi mắt của mãnh thú.

Nhà trẻ Hoa Hồng là một khu nhà trẻ cao cấp, nơi này có diện tích rất lớn, chỉ mới là vườn hoa cùng quả núi đồi thì cũng có vài cái, các khu vực cách nhau qua con sông kéo dài cùng núi rừng, muốn di chuyển khỏi khu vực này qua khu vực khác phải dùng tới xe chuyên dụng.

Việc này không khỏi làm Bạch Nặc Tư nghĩ tới vườn bách thú ở tinh cầu mình.

Vườn bách thú ở chỗ khu vực mãnh thú đều như vậy. Không chỉ có lưới sắt lớn cùng con sông để cách ly, mà nhân viên công tác cũng phải đi tuần theo từng thời điềm, cũng bởi núi rừng quá lớn.