Chương 39

Chủ nhân còn nói nó sẽ cắn người nữa chứ, nó đâu phải là chó đâu!!!

Nếu một ngày nào đó nó thật sự cắn người, nhất định là do chủ nhân nó phát điên!

Bạch Nặc Tư nhìn con rắn nhỏ trên mặt đất, trong lòng rối rắm.

Cậu chần chờ nói: “Tôi...”

Dừng một chút cậu nhìn về phía Hoắc Nhiên Xuyên, cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ không sắp xếp bảo mẫu cho nó sao? Ngài hẳn là thuộc đội tuần tra đi? Ngài sẽ chăm sóc tốt cho bé con sao? Bé rắn này, có phải là trước kia vẫn luôn ở chỗ ngài không?”

Hoắc Nhiên Xuyên lấy tay ôm ngực, cảm thấy biểu tình lo lắng của Bạch Nặc Tư có chút đáng yêu.

Nếu như luôn suy nghĩ toàn tâm toàn ý cho bọn trẻ nhỏ, lại còn đơn thuần đáng yêu nữa, thì sao có thể có điểm đáng ngờ được chứ?

Hoắc Nhiên Xuyên cảm thấy có thể loại Tiểu Bạch lão sư ra khỏi danh sách khả nghi.

Hoắc Nhiên Xuyên trả lời: “Tạm thời chưa sắp xếp bảo mẫu, trước mắt là đưa vào đội tuần tra, cho nên nó đúng thật là do tôi quản.”

Bạch Nặc Tư: “....”

Bạch Nặc Tư nhìn Hoắc Nhiên Xuyên có chút ghét bỏ, thầm nghĩ, nếu để cho Hoắc Nhiên Xuyên chăm sóc trẻ em thì chắc chắn khổng thể chăm sóc tốt được. Xem cả người vị quân nhân này vô cùng khó ở, nói không chừng còn đánh trẻ con....

May mà Hoắc Nhiên Xuyên không biết Bạch Nặc Tư đang nghĩ gì, chứ không chắc chắn Hoắc Nhiên Xuyên sẽ uất ức kêu oan: Tôi thật sự không có đánh trẻ con mà!

Hoắc Nhiên Xuyên đối mặt với rắn đen trên mặt đất, thổi câu huýt sáo: “Thất thần làm cái gì? Còn không mau lại đây đi về.”

Bạch Nặc Tư: “!!!”

Bạch Nặc Tư mở to mắt nhìn Hoắc Nhiên Xuyên, tên này thế mà còn huýt sáo để gọi bé con lại!

Tuyệt đối không thể giao rắn nhỏ cho hắn!

Bạch Nặc Tư vẻ mặt không thể tin được xen lẫn chút rối rắm.

Nhưng đối với Đằng Xà, nó vốn đã quen với biểu hiện của Hoắc Nhiên Xuyên rồi. Tuy rằng nó thật sự vô cùng luyến tiếc Tiểu Bạch lão sư, nhưng nó vẫn nên ngoan ngoãn quay đầu lại, bò tới chỗ Hoắc Nhiên Xuyên.

Ở tại ý thức của mình, Hoắc Nhiên Xuyên mở miệng: Tao còn tưởng mày không chịu về cơ đấy?

Đằng Xà: “.....”

Đằng Xà ủy khuất nhìn lén Hoắc Nhiên Xuyên, rõ ràng chủ nhân cũng thích Tiểu Bạch lão sư mà....

Chờ đến thời điểm Đằng Xà tới trước mặt Hoắc Nhiên Xuyên, Hoắc Nhiên Xuyên nghĩ thầm cuối cùng vở kịch ngụy trang thành ấu tể cũng hạ màn, Hoắc Nhiên Xuyên khom lưng, theo thói quen túm con rắn nhỏ lên, rồi xoay người rời đi.

Rắn con thu nhỏ lại chỉ to bằng một cánh tay của Bạch Nặc Tư, nên khi bị Hoắc Nhiên Xuyên tùy ý xách lên khỏi mặt đất, liền hiện ra dáng vẻ vô cùng yếu ớt, đáng thương, bất lực!

Hoặc Nhiên Xuyên cùng với Đằng Xà đã quen với loại tình huống này rồi, cho nên bọn họ không cảm thấy có chuyện gì không đúng ở đấy. Nhưng Bạch Nặc Tư ở gần đó lại sợ ngây người.