Hoắc Nhiên Xuyên đứng ngoài cửa, ho khan một tiếng, duỗi tay gõ hai cái.
Bạch Nặc Tư giật mình, đột nhiên tỉnh táo.
Cậu quay đầu thì thấy vị quân nhân ở ngoài cửa, hồi nãy cậu thấy vị quân nhân này đã đến cùng với Mông Tư chủ quản.
Bạch Nặc Tư: “....”
Thân thể to lớn của một người đàn ông thật sự khiến người ta có cảm giác khó thở, hơn nữa cái ánh mắt kia làm cậu cảm thấy rất sợ hãi.
Rốt cuộc, thân là Omega, Bạch Nặc Tư đối với sự to lớn của người đàn ông này cũng cảm thấy như đám Alpha, luôn có chút cảnh giác.
Cậu nhìn phía sau Hoắc Nhiên Xuyên, không thấy Mông Tư chủ quản cùng những người khác. Cho nên, ở ngoài cửa chỉ có một mình Hoắc Nhiên Xuyên.
Bạch Nặc Tư ôm chặt rắn nhỏ trong lòng, cẩn thận lùi hai bước về phía phòng của hắc báo, đồng thời tay để trên nút ấn ở vòng tay trí não. Cậu nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên Xuyên: “Ngài, ngài đến có chuyện gì sao?”
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn bộ dáng thận trọng của Bạch Nặc Tư, không khỏi trầm mặc, thật sự, mình không nhìn giống người tốt sao?
Chẳng lẽ Bạch Nặc Tư lo lắng mình nghênh ngang chạy vào nhà đoạt lấy bé con sao?
Cậu ấy mỗi lần thấy mình đều lộ ra vẻ cảnh giác.
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn Bạch Nặc Tư ôm tinh thần thể Đằng Xà trong ngực, thần sắc phức tạp.
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn Bạch Nặc Tư, nói chuyện chậm rãi, làm cho mình nhìn như không phải là một người hung dữ, hoặc ít nhất là không giống như người xấu: “Mông Tư kêu tôi đến đón nó.”
Bạch Nặc Tư kinh ngạc cực kỳ, nhìn Hoắc Nhiên Xuyên, rồi cuối đầu nhìn rắn đen, ánh mắt hoài nghi: “Ngài đến đón rắn con sao? Nhìn ngài không giống bảo mẫu cho lắm.”
Hoặc Nhiên Xuyên hơi cuối nhẹ mặt, cái giọng điệu ôn hòa sắp giữ không nổi: “Tính tình nó kém, rất dễ giận, lại còn cắn người nữa, không có bảo mẫu nào chịu chăm sóc nó, nên chỉ có thể đưa cho tôi chăm sóc.”
Tuy rắn đen ở trong lòng Bạch Nặc Tư rất không tình nguyện nhưng ở tiềm thức nó có thể cảm nhận được lửa giận của chủ thể, nên không vui bò từ trong ngực đi xuống.
Bạch Nặc Tư nhìn bé con, rồi lại ngước lên nhìn Hoắc Nhiên Xuyên: “Rõ ràng nó ngoan như vậy, trông nó không giống như sẽ tức giận cắn người a.”
Hoắc Nhiên Xuyên nhướng mày, nhìn Tiêu Bạch lão sư đơn thuần vô hại, cố ý hù dọa cậu: “Đấy là do nó đang cải trang lừa cậu thôi, chờ cậu ngủ, nó ngay lập tức sẽ cắn cậu một ngụm, rồi đem cậu nuốt cả vào trong bụng.”
Bạch Nặc Tư: “....”
Rắn nhỏ: “....”
Hoắc Nhiên Xuyên cảm thấy chuyện cười mình bịa có chút sao sao, Hoắc Nhiên Xuyên sờ sờ cái mũi: “Như thế nào, Tiểu Bạch lão sư không tin sao? Vậy đêm nay cậu có muốn chăm sóc nó không?”
Bạch Nặc Tư: “....”
Rắn đen ở dưới đất, ngẩng cái đầu lên, nhìn Bạch Nặc Tư, ánh mắt lấp lánh mang theo chờ mong.
Làm ơn, làm ơn đi mà, nó không muốn đi cùng tên chủ nhân khó ở kia đâu!!!