Bạch Nặc Tư không dám động đậy dù chỉ là một cử động nhỏ.
Tuy rằng là làm lão sư, luôn muốn đối xử bình đẳng, đối với bé con nào cũng yêu quý.
Nhưng mà hiện tại cậu chưa có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tạm thời chưa thể không đổi sắc mặc ôm bé rắn đen.
Tại một văn phòng nào đó trong nhà trẻ Hoa Hồng, Hoắc Nhiên Xuyên xấu hổ, hai cái tai đỏ chót, hắn đứng ở mép giường, dùng tay đánh đầu mình: “Thật là quá mất mặt.”
Hoắc Nhiên Xuyên có thể cảm ứng được rắn đen đi xem Bạch Nặc Tư, nhưng Hoắc Nhiên Xuyên không quản, đúng là chỗ Bạch Nặc Tư có một bé con mới phân hóa cấp S, cần phải tập trung chăm sóc, cho nên tính để tinh thần thể của mình qua dòm một chút.
Nhưng kết quả là, cái con rắn này lại không biết xấu hổ, không chỉ đem cái tấm thẻ cấp bậc của mình để dỗ vui cho Bạch Nặc Tư, mà còn tự ý chui vào phòng của người ta, thậm chí còn bò lên người của cậu....
Hoắc Nhiên Xuyên: “....”
Hoắc Nhiên Xuyên che cái trán lại, ở trong tiềm thức mắng tinh thần thể vài câu, bắt nó nhanh lăn về đây, nếu không hắn sẽ phạt nó.
Hắc báo nhỏ là tinh thần thể ấu tể, nhưng, Đằng Xà lại không phải, nó ngụy trang ấu tể để tiếp cận Tiểu Bạch lão sư, nếu như bị phát hiện, liệu Hoắc Nhiên Xuyên còn mặt mũi nào nữa chứ.
Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, tinh thần thể Đằng Xà vẫn còn hưởng thụ cái ôm ấm áp của Tiểu Bạch lão sư, cái đuôi nhòn nhọn lắc qua lắc lại thoải mái. Làm như không nghe, không có đáp lại Hoắc Nhiên Xuyên.
Hoắc Nhiên Xuyên: “....”
Rắn đen nhỏ đương nhiên là không trở về nha, rõ ràng ở trong nội tâm của chủ nhân cũng rất thích mà, vậy thì vì sao nó phải rời khỏi?
Tư duy của tinh thần thể rất đơn giản, không giống như con người, bọn nó đều là tinh thần thể của nhân loại, hành vi cử chỉ đều thể hiện từ sâu trong nội tâm chủ thể nhân loại của nó.
Đối với hành vi khẩu thị tâm phi của Hoắc Nhiên Xuyên, đương nhiên là không có hiệu quả với rắn nhỏ.
*khẩu thị tâm phi: nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo
Hoắc Nhiên Xuyên vô cùng xấu hổ.
Hiện tại hắn nên làm cái gì bây giờ, hay cùng tinh thần thể cộng cảm, sau đó đem cái thứ không biết ngại kia về.
Ở thời điểm Hoắc Nhiên Xuyên đang rối rắm đi tới đi lui trong phòng, thì video trò chuyện của Mông Tư đột nhiên gửi đến.
“Tướng quân....”
Sắc mặt Hoắc Nhiên Xuyên lạnh như băng, nhưng, nếu Mông Tư nhìn kỹ hơn nữa thì sẽ thấy vành tai đỏ bừng cùng với cái ánh mắt chột dạ...