Chương 12

Hiện tại trời đã khuya, không có nhiều thời gian cho cậu chuẩn bị nguyên liệu thức ăn, cho nên Bạch Nặc Tư muốn làm mấy cái đơn giản, cậu sẽ làm cho hắc báo nhỏ một tô trứng chưng.

Cách làm rất đơn giản, đem trứng đi chưng trước, sau đó thái nhỏ cà rốt, thịt, rau dưa cùng với hạt bắp, xào tất cả lại rồi đổ trứng đã chưng cất lên trên.

Thức ăn của bảo bảo đều không có nhiều gia vị nên món này Bạch Nặc Tư chỉ bỏ một chút muối vào trong lúc nấu.

Giảng sư cũng nói qua bọn thú nhân ấu tể có thể ăn được thịt tươi sống, và đặt biệt bọn chúng cũng rất thích ăn thịt.

Nhưng bất quá lại yêu cầu phải xử lý sạch sẽ, vì dạ dày của ấu tể quá yếu ớt, lỡ không sạch thì sẽ bị sinh bệnh.

Bạch Nặc Tư không biết tinh thần thể từ lúc bắt đầu sinh ra thì đã có thể ăn được thịt tươi, cho bọn chúng sống cùng với nhân loại hoặc dã thú đều không vấn đề, thậm chí so với nhân loại còn mạnh mẽ hơn.

Cậu đem tinh thần thể thành thú nhân bảo bảo mà chăm sóc, giúp hắc báo chuẩn bị thịt bò tươi mới sạch sẽ nhất, cắt đều từng miếng nhỏ, trụng qua nước sôi một lần, vớt lên rồi thêm chút dầu mè, sau đó hạ nhiệt độ chưng trứng, xong xuôi đem tới trước mặt hắc báo nhỏ.

Đúng lúc này, cuộc gọi của Mông Tư chủ quản tới muộn.

“Tiểu Bạch!”

Mộng Tư không biết vội ở cái gì mà thở hổn ha hổn hển: “Cậu ở trong kí túc xá sao? Cái tinh th... à cái hắc báo kia là như thế nào?”

Bạch Nặc Tư đem đồ ăn đặt lên bàn, liếc hắc báo một cái, lúc này đồng dạng hắc báo nhỏ cũng nghe được âm thanh, không nằm bò nữa, mà ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Bạch Nặc Tư.

Bạch Nặc Tư: “Chủ quản, tôi đang ở kí túc xá, hắc báo nhỏ thuộc về khu S, tên là Hàn Bạch Dật, lúc tôi đang ăn cơm, trong vườn hoa thì thấy nó, bởi vì bên người nó không có bảo mẫu cho nên tôi mới mang nó về.”

Dừng một chút Bạch Nặc Tư còn nói thêm: “Trên người nó rất dơ, tôi mang nó đi tắm rửa một chút, sau đó thấy nó hình như chưa có ăn nên tôi chuẩn bị chút món trứng chưng cùng thịt bò, chủ quản, mấy món này nó ăn được không?”

Mông Tư mang theo người đang hướng tới khu kí túc xá đột nhiên dừng chân, bên người còn có một vị ăn mặc bộ quân trang màu xanh lục đậm, ngũ quan sắc bén.

Mông Tư cùng Bạch Nặc Tư mở camera phóng hình ảnh lên, hắn một bên cùng Bạch Nặc Tư nói chuyện, một bên xem sắc mặt của nam nhân bên cạnh, mồ hôi lạnh chảy liên tục.

Con hắc báo nhỏ này trốn bọn họ đã hai ngày, đương nhiên Mông Tư biết nó chưa có ăn cơm rồi!